Bạn tôi kể, chị ta nói một cách tỉnh bơ, còn tỏ vẻ
hào hứng, nghe mà không tin vào tai mình sao lại có người
có thể kể về một
hành vi xấu, rất thiếu
văn minh như vậy với một giọng điệu hả hê đến thế, coi như một chiến tích lẫy lừng? (Thậm chí chị ta còn xúi người khác làm vậy nữa, “thấy đã lắm!”).
Bạn tôi còn kể, trong đoàn ấy có người
tự hào khoe rằng đã “chôm”
được một cái mền trên
máy bay mang đến
cơ quan dùng lúc
nghỉ trưa, coi như mình có “hàng độc” không đụng hàng với ai.
Chỉ là hai câu chuyện rất nhỏ nhưng nói lên việc
người lớn hư không chỉ trong
giao tiếp,
ứng xử khi đi ra nước ngoài, mà còn mang tính “thể hiện”, là những trường hợp “
nhà có
điều kiện”, người có
tiền, tham gia vào
thế giới văn minh nhưng lại hành xử không văn minh.
Lâu nay, trên các báo còn rất nhiều trường hợp khác nhan nhản như: lấy cắp đồ trong siêu thị để bị bắt, buôn
bán hàng giả,
lãng phí… Dẫn đến việc
người Việt bị kỳ thị và phân biệt
đối xử ở nước ngoài ngày càng nhiều!
Với
cuộc sống đời thường, chúng ta thấy, trong
mối quan hệ láng giềng, người lớn cũng có nhiều cái hư! Cuộc
sống ở thành phố, nhiều khi láng giềng là chỗ dễ gây ra hiềm khích nhất: hất rác, đổ nước
sang nhà nhau, nhà phía trước hẻm, nuôi chó phóng uế ra đường hẻm không chịu dọn vệ sinh, nhà phía sau chạy
xe về cán phải, dắt xe vào nhà mới phát hiện, thế là đã không ưa nhau lại càng có cớ
ghét thêm. Có nhà
hàng xóm cứ đến giờ
ngủ trưa là mở nhạc
cho cả xóm cùng nghe, tra tấn cái tai, cái đầu đúng vào lúc chúng cần
nghỉ ngơi nhất. Có nhà hàng xóm cứ đến thứ Bảy, Chủ nhật là tổ chức
nhậu nhẹt và hát karaoke. Chẳng ai dám có ý
kiến vào thời điểm đang hưng phấn này (có mà bị
vạ). Hẻm chật, sửa nhà mới lại xây một cái bệ dắt xe chình ình trước nhà, cả xóm không ai nói gì.
Chỉ biết, láng giềng, nhà sát vách
tình cảm ngày càng “gần nhà xa ngõ”, nhiều lúc “một đi không trở lại”, thề độc rằng, đến
chết ta không thèm nhìn mặt thằng đó…
Một clip lan truyền trên mạng về việc
ăn buffet, xem mà
cười ra nước mắt! Toàn là những người lớn
tranh giành chen nhau lấy thức ăn. Ban đầu thì còn lấy dụng cụ gắp thức ăn, sau một hồi
do không
chờ đợi được người ta “gắp” bằng tay luôn, kiểu như “hốt ăn”, thật là ngao ngán!
Chưa kể, do “
đói con mắt” nên cố lấy nhiều thức ăn, dùng không hết bỏ bừa bãi trên bàn. Khi họ
đứng lên, bàn ăn như bãi chiến trường đầy những thức ăn chưa ăn đến, thức ăn mới dùng một nửa… Trong khi đó,
văn hóa buffet với
mục đích gọn và sạch, ăn đến đâu, lấy đến đó; xong món này, đến món khác; sau khi dùng xong, bàn ăn phải
gọn gàng…
Anh bạn tôi
kể chuyện, hồi anh mới xây nhà, có người đến đặt
vấn đề với anh là có muốn lắp đặt một thiết bị giảm điện dùng không? Anh bạn tôi ngạc nhiên lắm thì người kia
giải thích, gắn thiết bị này vào, điện năng tiêu thụ hằng tháng sẽ giảm so với số điện mình đã dùng, nói thẳng ra là
ăn cắp điện! Người ấy còn nói, nhiều người làm lắm, người ta lấy cắp của nhà nước tỷ này tỷ kia, mình vài ký điện thấm gì. Anh bạn tôi dứt khoát lắc đầu không
làm việc vi phạm pháp luật như thế!
Sau, hỏi ra mới biết, hóa ra chỉ là một thiết bị dỏm, gắn vào, tạo “
niềm tin” cho người (thích) ăn gian rằng hằng tháng họ sẽ… ăn cắp được một số điện, chứ thiết bị ấy hoàn toàn
không thể “quay ngược” công tơ điện được. Nhà đèn họ sẽ phát hiện ra ngay và việc truy tố, đền bồi là tất yếu. Nhưng qua điều này, có thể thấy một điều chắc chắn rằng có “
tâm lý của kẻ gian” và bị kẻ gian
lợi dụng.
Từ những chuyện nhỏ nhặt, không
bình thường, riết rồi thành
bình thường, ai làm khác đi sẽ bị coi là “người ngoài hành tinh”, lâu dần khiến người lớn… hư lúc nào không
hay!
Tâm lý đám đông phát sinh từ đó.
Ví dụ như, cơ quan nhiều người đi làm trễ, người đi làm
đúng giờ sẽ bị dòm ngó, gièm pha là người đó…
phấn đấu, người ta “ăn cắp” được thì mình cũng “ăn cắp” được là vì thế!
Vào một ngôi nhà bừa bãi, lộn xộn, dơ dáy, nếu mình sạch sẽ liền bị cười chế giễu, hay ngược lại, vào một ngôi nhà sạch sẽ,
ngăn nắp, có muốn lôi thôi
bừa bộn cũng phải chùn tay!
Người lớn là cái gương cho trẻ con nhìn vào. Người lớn hư thì làm sao dạy được trẻ con đây?
Bài viết hay cùng chủ đề bạn nên xem: