Sáng 
cà phê với một con-dượng, nó kể giờ con hẻm biết làm gì kiếm 
ăn. Nó kể hồi đó 
tốt nghiệp ĐH, con có suất du 
học, đồng thời cũng có một 
công ty mời con vô làm. Lúc đó có tham gia một diễn đàn gì đó cũng 
hay. Con post thông tin lên là “ mình nên đi 
du học hay đi làm công ty lớn này để 
kiếm tiền các 
bạn nhỉ”. Cái con thấy 10 comment đầu tiên là nói 
đi học đi, 
cơ hội người ta 
cho học bổng như vậy rất hiếm, nên đi. Cái comment thứ 11 nói thôi đi làm gì, đi về cũng 
thất nghiệp. Rồi 10 cái comment sau đó nói y chang vậy. Thế là con phân vân mãi. Cuối cùng không đi du học, cũng không đi làm, mà gia nhập vô đội quân comment viên trên mạng. 
 
Nhiều người bị bệnh không đi khám 
bác sĩ mà ở 
nhà tự tra 
google, tự post lên diễn đàn. Có trang web nói bệnh đó không nên tiêm thuốc, có trang nói nên tiêm thuốc, rồi ông A khuyên nên dùng 
đông y, bà B khuyên nên mổ xẻ…Mấy tháng sau không thấy cái post đó tiếp tục nữa, hỏi ra thì mới biết là anh đó đã tử vong. 
 
Rồi có bạn 
chuẩn bị khởi nghiệp, post lên một diễn đàn, mọi người thi nhau nhảy vô khuyên thôi là khuyên, xong khỏi 
khởi nghiệp luôn. Dượng vô coi các web bà 
mẹ trẻ em gì đấy, cứ một cái post “có nên 
ly hôn vì 
chồng lười đánh răng không”, thì 9/10 comment là 
yêu cầu ly hôn. Có post nói “có nên 
nghỉ việc vì ông 
sếp xấu trai không”, thì 8/10 comment khuyên nên nghỉ. Rồi nhiều bạn nghe lời theo, bỏ chồng, bỏ việc, tham gia vào đội ngũ comment viên trên mạng, toàn nhóm 
ngáo ngơ vô công rỗi việc. 
Tư duy lúc nào cũng 
tiêu cực. Cái gì cũng nói, cũng 
bình luận, cũng ý 
kiến, cũng 
chửi bới. 
Nhận thức chưa 
trưởng thành nên ai cũng ngu chỉ họ là 
khôn thôi. Khôn mà không có 
thành tựu hay 
thành tích gì. 
 
Hồi đó dượng cũng vậy. Tham gia một diễn đàn 
ô tô nhưng 
chia sẻ đủ thứ. Cái có lần dượng hỏi về “ có nên mở nhà máy sản xuất 
củi trấu để xuất qua mấy nước ôn đới để làm bio-fuel không”. Có một anh kia tên Thành, ở dưới Cái 
Bè Tiền Giang, tư vấn 
nhiệt tình lắm. Dượng nghe theo thôi là nghe, vì ảnh nói ảnh 
xuất khẩu mấy lô rồi, cung không đủ cầu. Anh cho địa chỉ 
cơ sở sản xuất của anh dưới quê, nói xuống tham quan, làm mình mê mẩn. Mấy tháng trời lo 
dự án, chuẩn bị xong xuôi hết, máy móc thiết bị nhân lực gì đầy đủ cả. Cái 
quyết định xuống tận nhà dưới Tiền Giang mời ảnh đi khánh thành nhà máy. Tới gặp thì hỡi ôi. Vô nhà gặp anh Thành, bà mẹ nói “ thằng Thành nhà tui mới học lớp 8 à. Bữa nay nó đi thi học kỳ một chưa về”. Mình 
ngồi chờ để hỏi cho ra nhẽ, thấy nó đạp 
xe đi về, 
cười ha hả, nói “con tra google rồi 
tưởng tượng và hướng dẫn cho chú đó, chứ con có biết gì về ngành đó đâu chú. Con còn đi học mà”. Thấy mặt nó đầy mụn trứng 
cá và mới dậy thì vỡ giọng.
 
Trời ơi. Thành ơi là Thành. Chú phải làm răng? Làm răng?
 
Nó nói chú làm răng thì đi lên gặp nha sĩ chứ sao hỏi con. Hay chú post lên diễn đàn đi, "có nên đi làm răng", có người sẽ chỉ chú.