Bất luận là
bạn bè, thân thích
hay là người
yêu,
vợ/
chồng, ngô nghê một chút, nghĩ thoáng một chút mới
có thể sống
được với nhau lâu dài. Đó mới là am hiểu nhất.
Chẳng ai thông minh
hơn người khác bao nhiêu, cũng chẳng ai
ngốc nghếch hơn người khác bao nhiêu. Khi
bạn bông đùa với người khác, lẽ dĩ nhiên họ sẽ chẳng thể
nhiệt tình,
nghiêm túc với bạn. Khi bạn
lừa gạt người khác, lẽ dĩ nhiên họ sẽ đá bạn ra khỏi
cuộc đời họ.
Người ngốc, không có nghĩa là ngu xuẩn, chỉ là họ trung hậu với người khác mà thôi!
Người ngốc, không có nghĩa là mắt họ mù, chỉ là họ không muốn bóc mẽ mà thôi!
Người ngốc, không có nghĩa là họ dễ bị bắt nạt, chỉ là họ rộng lượng, nhẫn nhịn mà thôi!
Với người tham món lợi nhỏ, người ngốc không ngại mà nhượng lại họ vài phần.
Với những người thích a dua nịnh hót, người ngốc lặng lẽ rời xa, không để ý tới nữa.
Không phải bởi họ nhìn không thấu, mà chỉ là họ biết nhưng không nói ra mà thôi!
Con người sống trên đời suy
cho cùng cũng chỉ được vài chục năm,
thua thiệt một chút là
hạnh phúc, hà tất gì phải vì chút
lợi ích cá nhân mà tính toán chi ly, hà tất gì phải vì một chút tình mà nâng lên đặt xuống mãi không thôi.
Hạnh
phúc kỳ thực rất
đơn giản, chỉ cần hiểu được khi nào nên giữ, khi nào nên
buông. Với những người nhìn không thuận mắt, không để ý tới nữa là xong.
Thế nhưng
người xưa tin rằng, những thứ mà con người đạt được trong đời này là
do phúc báo của họ, tranh giành chỉ khiến người khác cũng như chính bản thân mình tổn thương. Một khi
tấm lòng rộng mở, bạn
bè phú quý cũng sẽ nhiều hơn!
Tâm nhàn là
phúc khí tốt nhất của
đời người. Người không tranh sẽ tự nhiên ung dung, thản đãng. Người không so đo, tính toán sẽ thường tự nhiên mà
vui vẻ, hạnh phúc.