Ông
cha ta khi xưa đi
học dù có làm sai thì vẫn tự mình hoàn thành tất cả bài tập. Còn bây giờ, động não làm chi khi chỉ cần vài cú click chuột là ta đã
có thể làm xong mọi bài tập, mọi
công việc nhanh chóng và "y xì khuôn mẫu".
Nhưng
bạn ơi, tuy mọi thứ đã có thể
an toàn mà nộp lên bàn cô, bàn
sếp nhưng liệu bạn còn giữ lại
được chút gì
cho mình khi đó chẳng phải là công sức, là
suy nghĩ hay sự
sáng tạo của
cá nhân bạn? "Copy - paste" tuy là cách nhanh nhất để hoàn thành mọi việc trước mắt nhưng cũng là cách lâu nhất đưa bạn đến với sự
khác biệt, sự
thành công trong thời đại "cái gì cũng na ná nhau" hiện nay.
Đã bao lần bạn để lại việc dọn dẹp phòng cho
ngày mai hay
lạnh lùng quay ngoắt với căn bếp nhà để đi
ăn ngoài vì lười làm, lười nấu?
Mà bạn ơi, nhà là nơi bạn ở, bếp là nơi giữ
lửa hạnh phúc gia đình, nếu việc của mình mà bản thân còn làm không xong thì ai sẽ lo cho bạn đây? Bạn
trưởng thành rồi mà,
nhớ chứ?
Đừng biện hộ rằng mình bận quá, mệt quá nên làm không kịp. Chỉ vì bạn lười quá mà thôi!
Lười nói lên chính kiến của mình
Mình thấy cũng được. Mọi người thấy ổn là được, phân công gì mình làm đấy.
Chắc chẳng ai trong chúng ta cảm thấy xa lạ với đoạn hội thoại trên nếu đã từng hoạt động nhóm trong trường hay thậm chí ở cả nơi làm việc. Mà lạ lắm nghen, khi mọi thứ không được như dự định thì chính những người "không bao giờ cho ý
kiến" này lại
đổ lỗi, lên án những người đã dám nói ra suy nghĩ,
cảm nhận của mình. Đây là thứ phản-văn-hóa gọi là "không xây nhưng thích đạp đổ" của một bộ phận không hề nhỏ chúng ta, đặc biệt
đau lòng là có cả những
người trẻ - thế hệ mà đáng lẽ ra phải năng động,
mạnh mẽ, dám nghĩ, dám nói, dám làm. Hãy thử
đứng lên và
đấu tranh cho suy nghĩ của mình đi, rồi bạn sẽ
nghiện ngay và luôn cho xem!
Ai cũng biết rằng ước
mơ là một
động lực quan trọng của
cuộc sống. Người ta vẫn hay nói "Hãy cứ mơ đi! Chẳng ai đánh thuế đâu!" không phải sao?
Trong bộ
phim Into The Woods của vị
đạo diễn
tài năng
người Mỹ Rob Marshall có một lời miêu tả về những ước mơ rất hay như thế này: "Hãy
cẩn thận với những điều bạn
mơ ước. Vì chúng có thể trở thành
hiện thực. Nhưng không
miễn phí đâu!". Ước mơ thì có rồi đấy, chỉ là bạn có dám dánh đổi sự
lười biếng hiện tại để theo đuổi chúng hay không thôi!
Nói vậy để nhận ra chưa bao giờ là đủ với những giấc mơ trong đầu hay đam mê nói bằng miệng. Muốn có được thành công và hạnh
phúc thì bạn phải thực sự
hành động, đừng "
hẹn hò" hay
chờ đợi từ ngày này qua tháng nọ nữa! Muốn nói
Tiếng Anh trôi chảy thì hãy luyện ngay đi! Muốn có vóc dáng
hoàn hảo như Phạm Hương thì đến phòng tập gym liền nào! Muốn trở nên
giàu có thì còn chờ gì nữa mà không tiếp tục làm việc!
Nếu có ít nhất một hay toàn bộ những dấu hiệu trên thì xin chúc mừng, bạn chắc chắn chính là một
người lười giao tiếp xã hội trực tiếp hay thậm chí đã trở thành một
con người sống với phần "ảo" nhiều hơn phần "thực". Nhưng sau tất cả những dòng trạng thái, những biểu tượng
cảm xúc, những lời đoạn chat trên mạng, một khi đã "Log out" hay "Shut down" máy, bạn còn lại gì và có những ai bên cạnh?
Lười quan tâm đến gia đình
Lần cuối cùng bạn gọi về cho
bố mẹ ở quê là khi nào? Đã bao lâu gia đình bạn không cùng nhau ăn một bữa
cơm đoàn viên?
Mẹ bạn đang ốm,
ba bạn đang
căng thẳng vì công việc, anh chị em bạn đang gặp
khó khăn trong cuộc sống, bạn biết không?
Nếu không thể
trả lời được những
câu hỏi trên thì bạn không chỉ là lười quan tâm đến gia đình mà còn đang trở nên vô
trách nhiệm với người thân của mình đấy! Gia đình là điều thiêng liêng, vĩ đại nhất mà ta có được trong
cuộc đời này. Đừng vì lười
yêu thương mà để
mất đi những người quan trọng nhất, vì chắc chắn bạn sẽ
hối hận!
Lười yêu
FA thì cũng có đủ loại, đủ đường: vì tìm hoài mà chẳng thấy, vì
chia tay rồi nên sợ những
tổn thương, vì còn nhỏ nên chưa yêu hay thậm chí vì…lười quá, giờ ăn giờ
ngủ còn không đủ lấy đâu ra
thời gian yêu với chả đương. Đấy là lập luận vô cùng "củ
chuối" của những kẻ được
mệnh danh là "
chúa lười yêu". Họ chọn FA vì cảm thấy
thoải mái khi mình
cô đơn, thế thôi.
Nhưng chẳng ai mạnh mẽ được với
nỗi cô đơn quá lâu đâu. Rồi cũng sẽ đến cái ngày mà bạn muốn trở nên "siêng yêu và được yêu". Nhưng cẩn thận nhé, nếu cảm xúc đã lười biếng trong một thời gian dài thì không chắc gì đã không trở nên chai sạn, đã là tình yêu
chân thành mà không phải là sự bấu víu tạm thời, chốc lát.
Đừng để hai chữ "lười quá" trở thành lí do ngụy biện cho mọi sự thờ ơ, thiếu quan tâm hay thậm chí là vô trách nhiệm với cuộc sống hiện tại và tương lai của chính bản thân mình. Hãy thức tỉnh đi!