Trường chỉ quy định TOEIC gì đó chỉ có 400-500 trăm, tức mức tối thiểu về trình 
ngoại ngữ, nhưng 
bạn học không có. Mấy năm rồi luyện miết thi miết mà không 
được, quá hạn nên trường đuổi. Với bạn, 
ngoại ngữ khó như lên trời.
 
 
Tony thấy tiếc, giá như có bằng 
đại học, 
cuộc đời bạn 
có thể đã khác. Dù có bảng điểm nhưng không có 
bằng cấp nên mọi 
cánh cửa của 
nhân viên văn phòng, nhân viên phòng thí nghiệm 
hay quản lý sản xuất đều đóng sập trước mắt bạn. Gia đình cũng kêu bạn về quê, có một vị 
trí công chức nhỏ, nhưng có bằng đâu mà về, bằng ĐH là 
điều kiện cần của thi công chức. Giấu thì phải giấu đến cùng nên bạn lấy mọi lý 
do để kiên quyết ở lại thành phố. 
Đói quá nên bạn phải xin đi làm công nhân, rồi đi làm 
bảo vệ. Bạn nói ở đây 
lương 3.2 triệu/tháng và 
làm theo ca, nếu làm ca đêm sẽ có phụ cấp, 
thu nhập sẽ trên 4 triệu. Bạn nói chú có trồng cây gì thêm không, 
con sẽ vô làm 
cho, chú cho con thêm vài trăm ngàn/tháng nữa chứ 
sống vầy 
chật vật quá.
 
 
Tony mới thấy ủa sao một đứa từng học chuyên Hóa của một tỉnh, bây giờ sau 4 năm tính mol axit 
ba-zờ đã đời, lại đi làm 
lao động phổ thông ở mức lương tối thiểu. Nó nói, chung quy cũng vì cái bệnh 
sợ ngoại ngữ. Mà không phải mình con, lớp con cũng mấy đứa bị vậy. Rồi thậm chí có bạn cũng có chứng chỉ vừa đủ để có bằng ĐH, nhưng 
thất nghiệp vì không xin được việc cả mấy năm nay. Vì 
ở đâu người ta cũng đòi ngoại ngữ.
 
Nói mới 
nhớ, năm lớp 6, lần đầu tiên 
học ngoại ngữ, Tony có cảm giác không học được. Vì mớ bong bong xì xồ xì xào, lên giọng xuống giọng, rồi chia thì, chia động từ loạn cào cào... 
Cô giáo vô lớp bắt thuộc lòng mấy bài hội thoại, chỉ nhớ là Mary là 
cô gái mặc áo đầm, Daisy có cái mũi dài dài. Còn bạn 
người Việt thì có Ba, Lan, Nam, Mai, 
nói chuyện gì ở đâu bên Anh bên Pháp. Nên Tony học 
đối phó, 4 năm cấp 2 là bốn năm vật lộn, 
sợ hãi khi tới tiết này. Khi 
thầy hỏi “who ask, who answer”, cả lớp gục mặt xuống hết, đứa nào lén lén nhìn lên là thấy sẽ nói “you, you please”. Sợ 
chết khiếp.
 
 
Năm lớp 10, dịp 
Tết, cả lớp đi Nha Trang thăm cô giáo, cô dắt cả lớp lên chùa Long Sơn, Tony đang đứng thì có một bà Tây tới hỏi 
nhà vệ sinh. Tony chỉ xong, sẵn tiện chờ bà ra nói thêm vài câu nữa, nhưng bà hỏi lại hay 
trả lời lại thì không hiểu gì. Cái về 
nhà, lúc đó phong trào 
học ngoại ngữ phát triển mạnh với bằng A,B,C. Học cuốn Streamlines, cuốn 1 xong là có bằng A. Cuốn 2,3 là có bằng B, cuốn 4 là có bằng C. Tony 
đọc cuốn 1, thấy 
thú vị quá. Có những mẩu chuyện rất 
hài hước. Bèn mày mò 
tự học, từ nào không biết tự 
phát âm theo ký hiệu trong từ điển. Có lần hỏi cô P, cô giáo dạy 
Anh văn năm lớp 10 chứ em đọc chữ này đúng không, cổ ngạc nhiên, nói ủa sao em biết mấy cái từ này. Tony mới nói là em học trong Streamlines. Cuốn 
sách đó là cuốn sách đầu tiên khiến Tony ham thích ngoại ngữ và 
nền tảng để 
khám phá thế giới sau này.
 
 
Sau này học tiếng Hoa, không có điều kiện do bận quá, Tony mua 3 cuốn sách “những mẩu chuyện 
vui tiếng Hoa” và đọc 15 phút trong 
toilet vào 
buổi sáng. Chỉ 3 tháng, 
trình độ trở nên phay chảng lỉu li (lưu loát phi thường). Như vậy, cái gì nó hài hước, nó dễ thấm vô hơn, nhất là việc học.
 
 
Các bạn nếu thấy ngoại ngữ là một cực hình, tìm thầy cô giáo vui vui mà học. Các bài học cũng vậy, nên chọn bài hài hước để nhớ lâu. Và phải 
thực tế nữa, 
ví dụ dịch những câu miêu tả “một ngày của em” như sau: “sáng nay 6h 
đồng hồ báo thức nhưng dậy không nổi, em 
ngủ nướng đến 7h. Định tập 
thể dục nhưng em 
làm biếng quá nên thôi. Hôm nay em 
ăn sáng trước rồi mới quánh răng. Sau đó em đi tắm nhưng không 
gội đầu, sợ hết nước. Sau đó em đi 
xe máy từ hẻm phóng ra đường, suýt tông bà kia, bả 
chửi em cái đồ đi ẩu. Em không 
đi xe buýt vì 
lười đi bộ. Em đến lớp nhưng không vô mà 
ngồi ngoài quán 
cà phê, chờ mấy đứa bạn nữa tới rồi đi chơi 
game hoặc bi-da. 
Mẹ cho em 50,000 đồng/ngày em xài hẻm đủ. Tới tối thì em 
đi học thêm ngoại ngữ, em có muốn học đâu nhưng tại ba em ép. Vào lớp, em tranh thủ coi ai xinh xinh thì 
tán tỉnh. Tối về nhà, em ăn vội chén 
cơm rồi lên phòng lập tức online 
facebook đến 2h sáng…”.
 
Mình dịch và học thuộc đi. Kể lại cho Tây nghe, nó 
cười ha hả, thế là thích thú, có 
động lực để viết 1 tuần của em, một tháng của em, một năm của em, một cuộc đời em…
 
Nên xem: