Chuyện về một sạp hàng đắt khách dù không có biển hiệu
Trong tiểu khu nọ có một sạp bán
đồ ăn nhỏ rất đặc biệt. Sạp hàng này không hề có
bảng hiệu, cũng không hề lớn, không
được bài
trí công phu, ngay tới mặt
tiền để
xe cũng chẳng có, chỉ có một mình
ông chủ bán hàng.
Sạp hàng ấy được dựng tạm bợ trên một chiếc xe đẩy, có mái che. Người nói dễ nghe thì sẽ
đánh giá rằng chỗ này quá đỗi
đơn sơ, khắt khe một chút thì sẽ
cho là nơi đây sơ sài vô cùng.
Thế nhưng sạp hàng nhỏ ấy ngày nào cũng vô cùng đông khách, đông tới nỗi chỉ đến 6 rưỡi chiều mỗi ngày, người nào muốn mua đồ
ăn ở đây còn khó hơn lên trời.
Kỳ thực, so với những quán ăn có biển hiệu trong tiểu khu ấy, đồ ăn ở nơi này vốn ít hơn nhiều, thậm chí có mấy món còn không ngon bằng đồ ở nơi khác.
Thế nhưng dù vậy, mọi người trong tiểu khu dường như chỉ thích
mua hàng ở sạp nhỏ đơn sơ kia. Lý
do là bởi, ông chủ của sạp đồ ăn này rất biết cách "
làm người".
Mỗi khi có khách tới, ông chủ đều sẽ mỉm
cười và hỏi thăm
sức khỏe của họ. Dù lúc vãn khách
hay khi đông đúc, ông chẳng bao giờ
quên dành lời hỏi thăm cho bất cứ người nào ghé tới sạp hàng của mình.
Cũng bởi sạp nhỏ làm ăn rất khá, khách đến mua thường xuyên phải
xếp hàng. Nhưng mỗi khi đến lượt một người nào, ông chủ luôn mang vẻ mặt đầy
áy náy nói với họ: "Thật
xin lỗi, đã để cô/chú phải đợi lâu rồi".
Suốt từng ấy năm bán hàng, ông chủ chưa bao giờ
tính toán chi li với khách đến từng đồng
tiền lẻ. Chẳng biết mỗi ngày sạp hàng ấy lãi được bao nhiêu, nhưng mỗi khi thấy có người đưa tiền lẻ, ông thường sẽ làm tròn và giảm giá cho khách. Gặp phải người cương quyết đưa đủ tiền, ông liền
chủ động "bù" cho họ thêm vào món ăn.
Khi khách
chuẩn bị rời đi, ông đều dành cho họ một
lời cảm ơn chân thành. Nếu gặp phải người quên mang
ví hay không mang đủ tiền, ông chủ cũng sẽ cười xòa và để họ thanh
toán vào lần sau.
Cứ như vậy, sạp hàng nhỏ chẳng có biển hiệu của ông trở thành nơi đông khách nhất tiểu khu cho tới tận bây giờ…
Có một
sự thật luôn hiện hữu trong
cuộc sống, ai trong số chúng ta cũng
có thể hiểu được nhưng lại không mấy khi thực hiện: Người có
thái độ tốt luôn dành được nhiều cảm tình hơn so với người chỉ cậy, khoe
tài năng.
Chân lý ấy cũng giống như một
câu nói của Jim Rohn: "Với thái độ đúng,
con người có thể
di chuyển cả núi. Với thái độ sai,
con người có thể bị nghiền nát bởi hạt cát nhỏ nhất".
Có một câu
chuyện ngụ ngôn với nội dung như sau: Dưới chân A có tờ 100 ngàn, người này chẳng hề hay biết, thế nhưng người B đi ngang qua lại phát hiện. Vì rất muốn có được tờ tiền kia, B liền nghĩ ra đủ mọi cách khiến A nhấc chân rời đi.
Cuối cùng, B nghĩ ra một biện pháp rất thông minh: Anh ta rút trong túi ra một tờ tiền
mệnh giá 50 ngàn,
giả vờ vô tình đánh rơi trước mặt A. Quả nhiên, A vừa nhìn thấy tờ 50 ngàn rơi trước mặt liền vội bước đến đó nhặt, còn B nhân
cơ hội ấy đã nhanh chóng lấy được tờ 100 ngàn.
Bài học rút ra:
Câu chuyện ngụ ngôn trên nói cho chúng ta một
đạo lý đơn giản: Nếu như
bạn muốn có được
thành quả thì nên quen với việc đem đến cho người khác thu hoạch, như vậy sẽ
lợi cả đôi bên.
Điều quan trọng hơn cả còn nằm ở chỗ, khi bạn đã nắm được
tinh thần hợp tác để cùng nhau có lợi, bạn sẽ chẳng còn
vất vả trong việc tạo lập các mối
quan hệ xã hội của mình.