Lần đầu tiên là khi phát hiện ra mình không phải trung tâm của thế giới
Tuổi trẻ có
cái tôi xốc nổi và thích thể hiện, xem mình là rốn của vũ trụ. Ngày ngày tuổi trẻ xây thêm cho mình tự hào bằng cách tự tôn nhiều khi vượt ngưỡng cần thiết. Đó là động lực để phát triển đấy nhưng cũng là con dao hai lưỡi đẩy người trẻ vào chủ nghĩa
ích kỷ cá nhân, bó mình trong cái tôi chật hẹp.
Tôi đã từng lạnh lùng và thiếu tôn trọng người khác nghĩ rằng "còn xa lắm" đám người đó mới đạt đến đẳng cấp của mình.Tôi luôn cho mình tài giỏi có quyền gạt phăng ý kiến của người khác mà chưa một lần thực sự
lắng nghe tất cả. Tôi nghĩ bản thân không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai, tự tạo dựng mọi thứ, một mình đi đến
thành công hạnh phúc.
Lúc ấy tôi chính là một kẻ bất kham và đã sớm ngã ngựa. Ngạo nghễ như thế không kéo dài được bao lâu khi chạm ngõ bước trưởng thành đầu tiên: thất bại liên tiếp ngay trong lĩnh vực tôi tự hào nhất. Tôi không kiểm soát được sự tức giân cho lần thất bại đầu tiên và dần nhận ra mình không phải là trung tâm của thế giới. Tôi đã từng là con ếch dưới đáy, xem miệng giếng nhỏ bé là cả bầu trời.
Lần thứ hai là khi nhận ra có một số việc, dù bạn cố gắng như thế nào bạn vẫn không thể thay đổi
Có lẽ bạn sẽ đồng cảm với tôi và "những đứa trẻ không sinh ra ở vạch đích" khi chúng ta có xuất thân nghèo khó. Tôi không than vãn nhưng đã từng một chút bận tâm về chuyện mình không phải là đứa trẻ lớn lên trong gia đình khá giả.
Thời gian đầu mới kinh doanh, 5 lần
khởi nghiệp tôi đều thất bại. Mỗi lần như vậy tôi lại ngồi gặm nhấm thời hoàng kim của mình khi sở hữu hệ thống bán hàng với hàng chục ngàn con người ở dưới, tôi đã từng "ăn mày quá khứ" và ước hiện tại chỉ là giấc mơ tồi tệ, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi đã nhiều lần nói với bản thân từ"giá như" sau mỗi chuyện xảy ra không mong đợi. Tôi đã từng cố gắng tìm mọi cách thay đổi người khác: bố mẹ và vợ, cộng sự thậm chí là đối tác, khách hàng. Tôi dần nhận ra điều đó là ngu ngốc. Tôi tự nói với mình
cuộc sống chẳng bao giờ dễ dàng, những thứ không nằm trong con người mình, đừng mơ thay đổi chúng. Cuộc đời chỉ thực sự thay đổi khi chúng ta đổi thay!
Lần thứ ba là khi gặp biến cố, bạn chọn đối diện thay vì né tránh, chọn mạnh mẽ thay vì hèn nhát chạy trốn
Cuộc sống không cấp cho bạn những nguồn lực đầy đủ trước khi gieo xuống bạn những biến cố nghiệt ngã. Cuộc sống cũng không định lượng tuổi tác bạn già hay trẻ, kinh nghiệm ít hay nhiều mỗi khi đẩy khó khăn đến bạn. Cuộc sống là chuỗi bất ngờ, khó khăn là chuỗi thử thách liên tiếp nhiều khi bạn không được quyền chọn phần dễ hơn.
Có những giai đoạn tôi ngỡ cuộc đời mình là "nạn nhân" của một gã tay chơi boxing hăng máu và chuyên nghiệp, hắn ta "tưởng thưởng" cho tôi những cú đấm trời giáng làm tôi tối tăm mặt mũi. Nhiều lần tôi toan bỏ trốn hay gục xuống mong sớm kết thúc hiệp đấu đẫm máu, nhưng rồi biết rằng cuộc đời không đơn giản là vòng đo ván trên sàn đấu, tôi không có cơ hội chiến đấu thêm nữa nếu tôi chấp nhận thua cuộc. Ngay lúc đó tôi phải phải mạnh mẽ vì đó là lưa chọn cuối cùng.
Luôn là như vậy, khi gặp biến cố nếu bạn không có năng lực giải quyết, cuộc sống sẽ đánh ngã bạn còn đạp thêm một cái. Nhưng nếu mỗi ngày bạn đều nỗ lực đi về phía trước, bạn sẽ cảm thấy bước chân của mình ngày càng nhẹ nhàng, thẳng đến một ngày, có cảm giác bay bổng. Lúc đó vận mệnh sẽ giống như một người bạn cũ, nắm lấy tay bạn bước lên từng bậc thang trong cuộc sống.