1. Mọi thứ rồi cũng đều thay đổi
"
Thầy Suzuki Roshi,
con đã nghe thầy giảng nhiều năm trời, nhưng con vẫn chưa thực sự hiểu
được. Liệu thầy
có thể tóm tắt
Phật Giáo trong một
cụm từ được không?"
"Mọi thứ đều thay đổi"
Sự hữu hạn của vạn vật là điều chứa đựng tất cả.
Bạn sẽ phải chiêm nghiệm hàng giờ mới có thể thực sự
thấu hiểu tầm vĩ mô của nguyên lí này. Bạn là hữu hạn, những người bạn
yêu quý là hữu hạn, thậm chí ngôi
nhà của bạn,
hay cả hành tinh này đều hữu hạn trong con mắt của
thời gian. Tại sao điều này lại quan trọng đến thế? Bởi vì nó chính là cội nguồn chọ mọi sự khốn
khổ của
con người, nhưng một khi chúng ta đã thấy được sự hữu hạn và tính luôn thay đổi một cách tự nhiên của vạn vật, ta có thể
trân trọng khoảnh khắc thực tại này nhiều hơn. Câu chuyện này không phải là bài học về sự
buông bỏ, mà nó nói về
thực tế là ngay từ đầu ít ai có thể thực
sự thấu hiểu được chân lí
đơn giản là "Vạn vật đều là hữu hạn". Nếu chúng ta có thể hiểu và học để
sống theo chân lí này,
hạnh phúc và
bình yên sẽ đến bên ta mọi ngày trong cuộc sống.
2.Trước tiên, hãy làm rỗng chiếc cốc
Một giáo sư
đại học đến thăm Nan- in, một
thiền sư Nhật Bản vào thời Meiji (1868-1912). Để chào đón khách, Nan-in mời khách
uống trà. Ông rót đầy cốc của vị khách, nhưng vẫn tiếp tục. Vị giáo sư nhìn chăm chú cho đến lúc nước tràn ra khỏi li ào ạt, thì ông không chịu được và bèn lên tiếng.
“Nó đã đầy rồi.
Không thể rót thêm giọt nào nữa đâu".
"Cũng như chiếc cốc này vậy, ông đã đầy ắp với những ý
kiến và suy đoán của mình rồi. Làm sao tôi có thể chỉ cho ông về
Thiền Định nếu ông chưa làm rỗng cái cốc của mình trước?"
Giải thích: Câu chuyện này đã nói lên tất cả, thế nên tôi sẽ không nói thêm gì nữa.
3. Bài học về đánh giá và định kiến
Ngày xửa ngày xưa có một ông
nông dân già làm việc ở thửa đồng của mình đã nhiều năm trời. Một ngày nọ ngựa của ông bỏ đi
mất. Nghe được tin,
hàng xóm của lão ghé thăm và bảo "Chà, xui xẻo thật". "Có thể lắm" ông lão đáp lại.
Sáng hôm sau,
con ngựa đó quay về, mang theo 3 con ngựa nữa, thấy vậy, người hàng xóm thốt lên "Thật tuyệt làm sao!" "Có lẽ vậy" ông nông dân trả lời.
Ngày hôm sau,
con trai lão nông dân bị gãy chân trong khi
cố gắng cưỡi một trong những con ngựa hoang hôm trước. Người hàng xóm lại ghé thăm và tỏ ra
thông cảm cho sự xui xẻo của lão nông dân. Và một lần nữa, ông lại trả lời "Có lẽ vậy"
Sau hôm đó, quân đội đến làng và
ra lệnh cho các thanh niên trai tráng phải nhập ngũ. Thấy con trai của lão nông dân bị gãy chân, họ đành
bỏ qua. Người hàng xóm chúc mừng lão nông dân vì mọi việc hóa ra lại đều
tốt đẹp - "Có lẽ vậy"
người nông dân lại đáp.
Giải thích: Lão nông dân hiểu được
bản chất của mọi
vấn đề, và luyện tập cho mình
cách sống không đánh giá mọi việc, bởi vì bạn không thể đánh giá sự việc như thể nó là điểm
kết thúc của mọi chuyện vậy. Cuộc sống của chúng ta không phải như một bộ
phim nhiều tập hay là một chuỗi các sự kiện tách rời nhau và cũng không có cái kết nào nhất định cho một sự kiện cả. Luôn có
ngày mai, và dù hôm nay có
xấu hay tốt, thì vẫn có một triệu những sự kiện khác trỗi lên như là hệ
quả của hôm nay. Xấu và tốt luôn
kết nối với nhau. Thực tế, nó cũng giống như hai mặt của một
đồng xu vậy. Nếu mọi việc trông có vẻ như
hoàn hảo, có lẽ nó không phải như vậy. Mọi việc có thể thay đổi và xoay trở trong chớp mắt, bất kì lúc nào, và chúng sẽ thay đổi tại một thời điểm nhất định nào đó. Điều này không có
nghĩa là chúng ta không thể hạnh
phúc. Trái lại, nó có nghĩa là chúng ta nên
nhìn nhận sự thật và luôn
nhận thức được điều này để có thể tìm thấy sự
bình yên và hạnh phúc.
4. Đúng và Sai
Khi Bankei tổ chức tuần học thiền định của mình,
học sinh từ nhiều nơi của Nhật Bản đã đến tham dự.
Trong một buổi tụ họp, một học trò đã bị bắt quả tang đang
ăn trộm. Vấn đề này được trình báo với Bankei cùng với đề xuất rằng thủ phạm nên bị trục xuất. Bankei bỏ qua vụ việc. Sau đó cũng chính vị học trò này bị bắt trong một vụ việc tương tự, và một lần nữa Bankei lại bất chấp vụ việc này.
Người học trò đã trình báo trở nên
tức giận và bảo rằng nếu thầy không đuổi tên trộm thì mọi người sẽ bỏ đi hết. Khi đó Bankei đã
đọc đơn kiến nghị, ông lên tiếng nói với học trò đã
ăn trộm và tất cả mọi người.
"Những người
anh em, các bạn đều biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Các bạn có thể đến một nơi khác học nếu bạn muốn, nhưng còn người anh em tội
nghiệp này, còn không phân biệt được đúng sai. Vậy thì ai sẽ dạy anh ấy nếu tôi khước từ? Tôi sẽ giữ anh ấy lại đây dù cho tất cả các bạn đều bỏ đi hết đi nữa".
Nghe thấy vậy, một dòng nước mắt chảy xuống mặt người này, và tất cả những
ham muốn và
lòng tham trộm cắp đều tan biến.
Giải thích: Thường thì hầu hết mọi người đều quay mặt lại với những người đã phạm tội hoặc trộm cắp, như người học trò kia đã làm vậy. Nhưng nếu bạn nhìn sâu hơn, bạn sẽ chỉ thấy một con người- một người chỉ đơn giản cần được
chỉ đường dẫn lối. Hãy khoan vội
xa lánh từ bỏ người khác. Việc thông cảm cho người khác không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chúng ta đều là anh em của nhau và đều cùng nhau vượt qua cuộc sống này. Thế nên chúng ta không thể chỉ giúp những
người tốt được, chính những người mắc phải
lỗi lầm lại chính là những người cần được giúp nhất để có thể hiểu được đúng sai trái phải. Nếu bạn có
người thân từng phạm tội tôi nghĩ bạn hiểu ý của tôi là gì. Vì bạn biết rằng họ có thể trở nên tốt hơn và thay vì bỏ rơi họ vì họ làm gì đó sai. Chúng ta nên cố gắng nâng đỡ họ như chính bản thân mình và những người chúng ta yêu mến bất chấp những lỗi lầm của họ.
Bỗng nhiên từ đâu có một con ngựa tăng tốc và lao nhanh xuống đường. Có vẻ như người cưỡi nó đang đi đâu đó quan trọng lắm. Một người
đàn ông khác đứng bên đường và hô lên hỏi.
"Anh đang đi đâu thế?"
Và người đàn ông cưỡi ngựa đáp
"Tôi không biết! Hỏi con ngựa ấy!"
Giải thích: Con ngựa chính là biểu tượng cho
thói quen dùng
năng lượng của chúng ta. Câu chuyện giải thích cách chúng ta thường sống, những thói quen được hình thành không phải bởi vì những
hành động có chủ ý, mà bởi
môi trường xung quanh và những hành động vô thức của ta. Con ngựa kéo ta đi, khiến ta chạy lòng vòng khắp nơi mà không biết chính xác chúng ta đang đi đâu. Nếu bạn dừng lại và hỏi người đi đường bạn đang
ở đâu, có lẽ bạn sẽ tìm ra câu trả lời, nhưng nó không bao giờ là câu trả lời cuối cùng. Bởi vì bạn đã quen với việc để con ngựa dẫn đường, đó là cách duy nhất bạn biết sống. Nhưng dù chúng ta có chạy bao xa đi nữa, thì nó cũng không đi đâu về đâu cả. Chúng ta cần học cách chế ngự con ngựa và cho nó biết ai là chủ. Bạn mới chính là chủ, đã luôn là như vậy, thế nên hãy hành động như một người chủ từ bây giờ!
6. Bài học về chăm sóc cho bản thân và người khác
Có hai người trình diễn nhào lộn nọ. Đó là một người
giáo viên nghèo là một góa phụ và học trò là một
cô gái nhỏ tên là Meda. Họ trình diễn nhào lộn hằng ngày trên đường phố để
mưu sinh qua ngày. Buổi trình diễn của họ bao gồm việc người giáo viên cân bằng một cây tre cao trên đầu và cô gái nhỏ sẽ từ từ leo lên đỉnh. Khi đã lên tới đỉnh cây tre, cô bé sẽ ở đó trong khi người giáo viên đi quanh trên mặt đất. Cả hai người trình diễn phải hoàn toàn
tập trung vào sự cân bằng để tránh khỏi những chấn thương trong lúc
tập luyện và để hoàn thành buổi diễn. Một ngày nọ, giáo viên nói với người học trò rằng:
'Nghe này Meda, cô sẽ trông chừng cháu và cháu sẽ trông chừng cô nhé, thế thì chúng ta có thể giúp nhau tập trung vào việc thăng bằng để tránh xảy ra
tai nạn.'
Nhưng cô bé rất thông minh, cô bé đáp lại rằng
'Cô ơi, cháu nghĩ tốt hơn chúng ta nên trông chừng bản thân mình. Nếu trông chừng cho bản thân mình tốt thì cũng như việc đang trông chừng cho cả 2 chúng ta vậy. Như thế thì cháu chắc là tai nạn sẽ không thể xảy ra được và chúng ta chắc chắn sẽ kiếm đủ
tiền ăn'
Giải thích: Đây là một câu chuyện được lưu truyền rằng đã được chính Phật tổ kể lại. Câu chuyện này dạy chúng ta rằng việc chăm sóc cho bản thân là điều quan trọng nhất bản thân có thể làm để chăm sóc cho người khác. Bằng
cách học nuôi dưỡng thân thể và
trí óc bạn sẽ
đối xử với những người xung quanh với sự
cảm thông,
tình thương, sự
tử tế và tạo ra được những tác động
tích cực đối với
thế giới xung quanh. Không có ranh giới giữa việc
chăm sóc bản thân và việc chăm sóc người khác. Đặc biệt, khi nói về việc chăm sóc bản thân, Phật đang ngụ ý đến việc chánh niệm. Và cũng tương tự khi chăm sóc người khác bằng cách bày tỏ
sự cảm thông và
yêu thương họ, ta cũng đang chăm sóc chính bản thân mình.