Quý bà sang trọng và ông lão quét rác
 
Một lúc sau, người phụ nữ vứt một mẩu giấy vụn xuống đất, cách đó không xa có một ông lão đang quét rác, ông không nói lời nào, đi đến lượm mẩu giấy đó lên, và bỏ nó vào trong thùng rác bên cạnh.
 
Lại qua một lúc nữa, người phụ nữ lại vứt một mẩu giấy nữa. Ông lão một lần nữa lại đi đến nhặt mẩu giấy đó lên bỏ vào trong thùng rác. Cứ như vậy, ông lão đã lượm 
ba lần liên tục.
 
 
Người phụ nữ chỉ vào ông lão, và nói với cậu 
con trai mình rằng: “Đã nhìn thấy chưa, con bây giờ nếu không 
cố gắng học hành, 
tương lai sẽ giống như ông ta, chẳng có 
tiền đồ gì cả, mà chỉ 
có thể làm cái 
công việc thấp kém này thôi!”.
 
 
Ông lão nghe xong liền 
buông cây chổi xuống, đi đến nói: “Chào cô, nơi đây là hoa viên tư gia của tập đoàn này, cô đã vào đây như thế nào vậy?”.
 
 
Người phụ nữ trung niên 
cao ngạo nói: “Tôi là giám đốc bộ môn vừa mới 
được tuyển vào đây”.
 
 
Lúc này, một người 
đàn ông vội vàng đi đến, rất mực cung kính đứng trước mặt ông lão. Nói với ông lão rằng: “Tổng giám đốc, hội nghị sắp 
bắt đầu rồi!”.
 
 
Ông lão nói: “Tôi đề nghị hãy cách chức người 
đàn bà này ngay lập tức!”.
 
 
Người đó luôn miệng nói: “Vâng, tôi sẽ lập tức 
làm theo chỉ thị của ngài!”.
 
 
Ông lão dặn dò xong, liền đi thẳng đến chỗ 
cậu bé, ông đưa tay sờ sờ đầu của cậu, nói một cách ngụ ý sâu xa rằng: “Ông mong cháu hiểu rằng, điều quan trong nhất trên thế đời này là cần phải học biết 
tôn trọng mỗi một người và 
thành quả lao động của họ”.
 
 
Người phụ nữ trung niên sang trọng đó kinh ngạc đến ngây người trước sự việc diễn ra trước mắt.
 
Một lúc sau bà vẫn ngồi liệt trên chiếc ghế dài, nếu như biết đó là tổng giám đốc thì nhất định bà sẽ không có cái 
thái độ vô 
lễ đến như vậy.
 
 
Nhưng bà đã làm rồi, hơn nữa còn làm trước mặt của tổng giám đốc đang trong 
thân phận một người làm vườn. Tại sao vậy? Lẽ nào là bởi sự sang hèn của thân phận chăng?
 
 
 
 
Ở nước Mỹ, có giám đốc A của một xí nghiệp nhỏ cứ mãi bàn về 
vấn đề hợp tác với giám đốc B của một tập đoàn lớn khác, nhưng lần nào cũng 
thất bại.
 
 
Lần này, giám đốc A lại từ phòng 
làm việc của giám đốc B đi ra, việc 
đàm phán hợp tác lại không thành.
 
 
Ông nhìn thấy bên đường có một cái cây nhỏ bị gió thổi ngã, thế là bèn đi qua đỡ cái cây đó dậy.
 
Vì để tránh 
cho cái cây lại bị gió thổi ngã lần nữa, ông còn đặc biệt lấy từ trong 
xe một sợi dây để cố định cái cây.
 
 
Không ngờ được rằng, 
hành động đó của giám đốc A đã được tổng giám đốc trên lầu làm việc từ đầu đến cuối chứng 
kiến rõ ràng, chính là hành động vô ý này, đã 
cảm động tổng giám đốc B, hợp tác cuối cùng cũng đã đàm phán 
thành công.
 
 
Trong lúc ký kết hợp đồng, tổng giám đốc B nói rằng: 
“Cậu biết không? Điều cảm động tôi không phải là chuyện cậu đỡ cái cây nhỏ kia, mà là vì cái cây nhỏ, cậu đã đi một quãng rất xa để lấy sợi dây cố định nó lại. Trong lúc người khác cần sự giúp đỡ, nếu như một người có thể dưới tình huống người khác không biết chuyện, mà vẫn có thể hy sinh lợi ích của bản thân không một chút do dự, dẫu cho điều hy sinh chỉ là một chút xíu, cũng thật là quý hóa biết bao! Tôi thật sự không có lý do để không hợp tác với người như vậy, và người như vậy cũng không có lý do gì để mà không gặt hái được thành công!”.
 
 
Về sau, 
sự nghiệp của giám đốc A 
quả nhiên vì vậy mà càng ngày càng đi lên, càng làm càng lớn!
 
 
Cơ hội luôn khảo nghiệm sự chân thành của người ta vào lúc ta không ngờ nhất
Ở nước Mỹ, trong một cửa hàng bách hóa, bởi trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, một bà lão ăn mặc 
giản dị, khắp người ướt sũng đi vào tránh mưa, gần như toàn bộ 
nhân viên bán hàng đều không muốn để mắt đến bà lão này.
 
 
Có một chàng trai rất 
thành kính nói với bà rằng: “Phu nhân, chào bà, tôi có thể giúp gì cho bà đây?”.
 
 
Bà lão cảm thấy mượn chỗ của người khác để tránh mưa, trong lòng cũng có chút 
khó chịu, liền muốn mua một vài món đồ, nhưng đi vòng quanh mãi mà không biết mua gì nữa.
 
 
Chàng trai này nhìn thấy liền nói với bà lão rằng:
 
“Phu nhân, bà không cần cảm thấy khó xử! Tôi đã để một chiếc ghế ở trước cửa, bà cứ yên 
tâm ngồi ở đó là được rồi”.
 
 
Sau hai tiếng 
đồng hồ thì mưa đã tạnh, bà lão xin 
danh thiếp của chàng trai này rồi đi 
mất.
 
 
Mấy tháng sau, chàng trai này đã được một 
cơ hội hiếm có, anh được chỉ định làm đại biểu cho 
công ty bách hóa này đàm phán nghiệp vụ với công ty gia tộc lớn khác, 
lợi nhuận rất lớn.
 
 
Về sau mới biết là bà lão đó đã cho cậu cơ hội này, hơn nữa bà lão này không phải ai khác, mà chính là 
mẹ của “Vua Thép” Carnegie, 
tỷ phú nước Mỹ.
 
 
Thế là, chàng trai này từ đây đã thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, trở thành trợ thủ đắc lực của “Vua Thép” Carnegie, đồng thời cũng là một trong số nhân vật trọng yếu 
giàu có bậc nhất, 
địa vị chỉ đứng sau Carnegie mà thôi.
 
 
Chẳng cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần chân thành là 
tốt rồi;
 
Chẳng cần thề non hẹn biển, chỉ cần thật sự làm được là tốt rồi;
Chẳng cần 
gắn bó chẳng rời, chỉ cần trong lòng có nhau là tốt rồi.
 
Giữa người với người, điều cần nhất chính là một tấm 
lòng chân thành kia vậy!