10 tuổi, chập chững bước vào đời
Những người ở giai đoạn này sẽ không còn đắn đo được
cho bao nhiêu
tiền tiêu vặt
hay mặt xị ra
so sánh với đồ chơi đắt tiền của những đứa
trẻ nhà khác. Trẻ nhỏ thường thích so sánh, đặc biệt là trẻ nhỏ sinh sống ở thành phố. Tuy nhiên, đó là một chuyện rất
bình thường. Đến khi 10 tuổi, trẻ
bắt đầu có
nhận thức, sẽ
hiểu chuyện và biết
cảm thông với mọi chuyện xung quanh.
Ở giai đoạn này, người ta không còn giữ lại trong lòng những
câu hỏi vô lí về gia đình nữa, tại sao mình không được sinh ra trong một gia đình
giàu có, tại sao
bố mẹ lại không cưng chiều mình, tại sao bố
mẹ không
giàu có, tại sao bố mẹ lại làm nghề này. Chắc hẳn không ít người đã ước mình được sinh ra trong những gia đình vương gia, giàu có, bố mẹ có chức có
quyền. Vốn dĩ đây cũng chuyện thường tình của
tâm lí
con người.
40 tuổi, không còn nghi hoặc
Những người độ tuổi này không nên nghe những lời bàn tán, nhận xét không hay của người ngoài rồi tự dằn vặt bản thân và làm
khổ những người xung quanh. Không có ai là
hoàn hảo, mỗi người đều có
lựa chọn riêng của mình nên đừng để bất kì ai làm ảnh hưởng đến lựa chọn
cá nhân.
Mỗi người đều có một
cuộc đời, không ai sinh ra để thay thế ai sống cuộc đời không phải của mình nên hãy bỏ ngoài tai những lời bóng gió không căn cứ. Ở tuổi 40, sống là nhất định phải có
chính kiến, không được lung lay bởi những lời dị nghị của người đời.
50 tuổi, hiểu mệnh trời
Dù có thấy người khác khoe khoang gia sản, dù có thấy cuộc sống
xa xỉ,
lãng phí thì
tinh thần vẫn trầm ổn, điềm nhiên. Ở tuổi này,
tài sản lớn nhất đối với mỗi người chỉ có gia đình, dù có đổi cả đống
tài sản kếch xù cũng không mua được hạnh
phúc gia đình.
60 tuổi, coi nhẹ chuyện đời
Ở tuổi này, con người dễ dàng
mở lòng với mọi thứ xung quanh.
Với người làm quan to chức lớn, khi về hưu không nên tỏ
thái độ khinh thường người xung quanh. Còn với người làm
kinh doanh, không nên so đo lời lãi
ít nhiều vì tiền có kiếm được nhiều cũng chẳng mang xuống được mồ chôn. Những người có
danh tiếng thì nên coi nhẹ danh tiếng. Sống một cuộc đời
bình dị, an yên chính là liều thuốc
tốt nhất cho tuổi
già.
70 tuổi, nhân sinh xưa nay hiếm
Tới tuổi này, những chuyện thị phi bên ngoài cũng chẳng đáng để tâm.
Đời người ngắn ngủi, sống từng ấy năm chỉ mong khi nhắm mắt xuôi tay không còn phải
ân hận,
nuối tiếc những chuyện đã qua. Những thứ từng tranh đoạt một sống hai chết khi còn trẻ tới khi có được rồi lại coi như đôi giày cũ, giành giật qua lại cũng chẳng ích gì.
Lời kết
Con người sống trên đời vốn đã là một
quá trình cố gắng không ngừng nghỉ và
từ bỏ. Điều ta có được hôm nay đến
ngày mai biết đâu
không thể bền vững. Nhưng rất nhiều người hoàn toàn không hiểu
đạo lý này nên luôn muốn kiếm được nhiều tiền nhất, trục được nhiều
lợi nhất trong những năm còn sống. Họ không dám, cũng không muốn
buông bỏ.
Danh lợi,
địa vị,
quyền lực, nữ sắc… thứ nào cũng không thể
buông ra thì mãi chỉ như con trâu kéo cày,
mệt mỏi chất đống mệt mỏi. Ngược lại, đối với
tiền tài, danh lợi, thứ gì cũng không kì kèo, qua loa đại khái thì cũng khó tránh khỏi có lỗi với bản thân, sống một đời không mấy
ý nghĩa, thả mặc theo dòng đời.
Người thông minh, am hiểu lẽ đời có việc phải làm, có việc không làm, chỉ
theo đuổi những thứ quan trọng nhất đối với mình và biết được vào độ tuổi nào nên so đo thứ gì, không nên so đo thứ gì, có được có
mất, có nhận có bỏ một cách thản nhiên. Người như vậy
cuộc sống mới tràn đầy
màu sắc.