Câu chuyện số 1: Một cây táo, cuối cùng đã ra quả!
Năm đầu tiên, cây
táo ra 10 quả, 9 quả bị hái đi, nó chỉ giữ
được cho mình 1 quả. Vì vậy, cây táo
tức giận, cảm thấy
bất công, nó tự cách đứt kinh mạch của mình, cự tuyệt
phát triển. Năm
thứ 2, nó kết được 5 quả, bị hái đi 4 quả, bản thân chỉ còn lại 1 quả. "Haha, năm ngoái mình chỉ lấy được 10%, năm nay được 20%, thật tuyệt", cây táo thầm
vui mừng.
Nhưng, cây táo cũng
có thể lựa chọn: tiếp tục phát triển. Chẳng hạn, năm thứ 2, nó kết ra được 100 quả, bị lấy đi 90 quả, bản thân sẽ giữ được 10 quả.
Cũng có thể nó sẽ bị lấy đi 99 quả, bản thân chỉ còn lại 1 quả, nhưng cũng không sao, nó vẫn có thể tiếp tục phát triển, năm thứ 3 mọc ra 1000 quả…
Thực ra, giữ lại được cho mình bao nhiêu quả không phải là điều quan trọng, điều quan trọng nhất đó là cây táo đang phát triển, đang
trưởng thành! Đợi đến khi nó phát triển thành một cây khổng lồ thì những thế lực
cản trở nó cũng sẽ trở nên nhỏ bé, không đáng để đếm xỉa tới. Thật vậy,
đừng quá để
tâm tới quả, mà phát triển, trưởng thành mới là điều quan trọng nhất.
Lúc mới
bắt đầu làm việc,
bạn rất
tài năng, rất
tự tin, luôn tin rằng "trời sinh ra ta có tài ắt có đất dụng võ", nhưng,
thực tế lại rất nhanh tặng cho bạn một cái bạt tai, hoặc là
cống hiến của bạn với
công ty không được ai công nhận, hoặc là chỉ được công nhận qua
lời nói chứ không phải
thật lòng… Tóm lại, bạn thấy mình giống như cây táo kia, quả kết được, bản thân chỉ
hưởng thụ một phần nhỏ, khác xa so với kì vọng của bạn.
Vì vậy, bạn phẫn nộ, bạn phiền lòng, bất lực… Cuối cùng, bạn
quyết định không
nỗ lực nữa, để thứ mà bạn nhận được tương xứng với thứ bạn làm. Sau vài năm trôi qua, bạn bỗng tỉnh
ngộ, phát hiện ra bạn của
hiện tại đã không còn
tài giỏi,
nhiệt huyết như lúc ban đầu...
"
Già rồi, trưởng thành rồi", luôn tự
an ủi mình như vậy, nhưng thực ra, bạn đã dừng trưởng thành từ lâu lắm rồi.
Sở dĩ phạm phải
lỗi lầm như vậy là bởi bạn đã
quên rằng sinh mạng là một lịch trình, là một tổng thể, chúng ta cảm thấy bản thân đã trưởng thành rồi, giờ là lúc
kết quả rồi, chúng ta quá
quan tâm tới những
được mất nhất thời mà quên đi rằng trưởng thành mới là quan trọng nhất.
May mắn thay, đây không phải là cắt đứt kinh mạch như trong các tiểu thuyết võ hiệp, bạn hoàn toàn có thể dừng lại bất cứ lúc nào để tiếp tục phát triển.
Nếu bạn là một
nhân viên, gặp phải cấp trên
hay văn hóa doanh nghiệp "không ra đâu vào đâu" thì hãy nhắc nhở bản thân rằng tuyệt đối đừng vì những cục tức hay những bất
bình này mà tự cắt đứt kinh mạch của mình. Bất luận gặp phải chuyện gì cũng cần phải là cây táo luôn luôn trong trạng thái phát triển, bởi lẽ sự trưởng thành, phát triển của bạn quan trọng hơn nhiều so với việc một tháng kiếm được bao nhiêu
tiền.
Câu chuyện số 2: Nước cờ thoát khỏi cái bóng của 2 chú mèo con
"Cái bóng thật đáng
ghét, chúng ta nhất định phải thoát khỏi nó!", mèo Tom và Toby nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, bất luận đi tới đâu, Tom và Toby phát hiện ra chỉ cần ánh
mặt trời xuất hiện chúng đều nhìn thấy cái bóng khiến mình phát điên đó.
Tuy nhiên, Tom và Toby cuối cùng đều tìm được cách giải quyết. Cách giải quyết của Tom đó là mãi mãi nhắm mắt lại, còn
cách làm của Toby đó là luôn luôn núp dưới cái bóng của những vật khác.
Có thể nói rằng tất cả các vấn đề tâm lý bắt nguồn từ sự biến dạng của
sự thật. Sự thật là gì? Nó chủ yếu là các sự kiện
tiêu cực khiến chúng ta
đau khổ,
sợ hãi.
Vì
trải nghiệm đau đớn nên chúng ta không sẵn sàng đối mặt với sự kiện tiêu cực này. Tuy nhiên, một khi đã xảy ra, những sự kiện tiêu cực như vậy sẽ được định sẵn để đi cùng chúng ta suốt
cuộc đời. Điều chúng ta có thể làm là kìm nén chúng vào
tiềm thức nhiều nhất có thể, đây chính là cái được gọi là
lãng quên.
Tuy nhiên, chúng sẽ tiếp tục hoạt động trong tiềm thức, và ngay cả khi chúng ta quên đi sự thật, những cơn đau liên quan đến những sự thật này vẫn sẽ tấn công ta, khiến ta
buồn bã và
không thể kiểm soát được,
nỗi đau này khiến chúng ta nỗ lực nhiều hơn để thoát ra.
Cuối cùng,
giải pháp thông thường là hai điều: hoặc là giống như chú mèo Tom, bóp méo trải nghiệm của mình và nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những sự thật tiêu cực quan trọng trong
cuộc sống; hoặc như chú mèo Toby, hoàn toàn phụ thuộc vào nỗi đau, nghĩ tất cả mọi việc theo hướng tiêu cực.
Li Ling, một
chuyên gia tư vấn tại Bệnh viện Tâm lý Baiyun,
Trung Quốc cho biết 99% người dùng
ma túy đều đã từng có những trải nghiệm đau đớn. Họ sử dụng
ma túy là để thoát khỏi những cơn đau, nó giống như trốn trong
bóng tối,
hiện thực đau lòng là một con quỷ, để tránh con quỷ này, bạn chỉ cần bán mình cho con quỷ lớn hơn.
Cũng có nhiều người trưởng thành
nghiện rượu, họ có một người
cha nghiện rượu và chịu những nỗi đau
tâm hồn, và để quên đi nỗi đau này, họ đã
học theo cách tương tự.
Ngoài những
phương pháp hữu hình
sai lầm này,
con người chúng ta đã phát minh ra vô số cách để thoát khỏi đau
khổ, mà Sigmund Freud,
nhà tâm lý học người Áo gọi những phương thức này là
cơ chế
bảo vệ tâm lý. Khi quá đau đớn, những cơ chế phòng vệ này là cần thiết, nhưng điều tồi tệ hơn là nếu cơ chế bảo vệ tâm lý quá bóp méo hiện thực, nó sẽ mang đến nhiều vấn đề tâm lý hơn, chẳng hạn như rối loạn
ám ảnh cưỡng chế, rối loạn
lo âu xã hội, đa
nhân cách, và thậm chí là
tâm thần phân liệt...
Chỉ có một cách để thực sự có ích - đối mặt với nỗi đau. Những người dám đối mặt với nỗi đau sẽ nhận được nhiều
lợi ích bất ngờ từ nỗi đau đó, và cuối cùng nó sẽ trở thành
tài sản của đương sự.
Lên kế hoạch để tận dụng các
khả năng hiện có quan trọng hơn nhiều so với việc khai thác cái gọi là
tiềm năng.
Hãy nhớ rằng: Bóng tối, giống như ánh sáng, đều là tài sản của cuộc sống
Một trong những
quy tắc tâm lý quan trọng nhất là cho dù mọi thứ có đau đớn đến đâu, bạn cũng không thể trốn thoát. Bạn chỉ có thể
dũng cảm đối mặt với nó, giải quyết nó, vượt qua nó, và cuối cùng
hòa giải với nó. Nếu bạn đang tạm thời thiếu
sức mạnh, bạn có thể tìm kiếm
sự giúp đỡ từ
người thân,
bạn bè hoặc tìm sự
giúp đỡ từ những người có chuyên môn hơn và để người bạn
tin tưởng đi cùng bạn đối mặt với nỗi đau đớn,
sợ hãi này.
Nhà tâm lý học
người Mỹ Carl Rogers từng là người
cô đơn nhất, nhưng khi đối mặt với sự thật này và giải quyết nó, ông đã trở thành một bậc
thầy trong
quan hệ xã hội; nhà tâm lý học người Mỹ Frankl có một người cha dượng độc
ác, nghiện rượu và một người
mẹ tồi tệ, nhưng bằng cách lựa chọn đối mặt với thực tế này và
tha thứ cho
cha mẹ mình, ông đã trở thành một chuyên gia trong việc điều trị trong lĩnh vực này, Shoma Morita là một bệnh nhân mắc bệnh thần kinh nghiêm trọng, nhưng nhà tâm lý học
người Nhật này đã dám
thách thức lại thực tế và cuối cùng đã phát minh ra liệu pháp Morita... Những sự thật đau đớn nhất trong cuộc đời đã biến thành tài sản quan trọng nhất của họ. Bạn, cũng có thể làm được như vậy!