1. Nếu gần nhà có một quán ăn, ở đó đồ dùng sơ sài, thậm chí còn bẩn thỉu nữa. Bạn có vì nó rất gần mà đến đó dùng bữa không?
Có lẽ bạn sẽ nói đây đúng là một quán ăn tồi tàn, ai lại
ngốc nghếch đến mức chi
tiền để mua thêm
khổ vào thân
cơ chứ! Tuy nhiên, rất nhiều người vẫn đang làm như thế. Cũng như không ít đôi nam nữ từng
phàn nàn về người
yêu của mình. Họ
cho rằng
do không hợp nhau nên cứ
lưỡng lự mãi về việc có
kết hôn hay không. Đã biết rõ là khó
có thể kết hôn, họ lại vì yêu mà
oán hận. Họ càng không hiểu là
vì sao họ lại muốn
níu giữ chút tình yêu ấy mà không dám
buông tay. Nói thẳng ra là vì không cam
tâm, vì đã quen như thế. Như vậy so với việc đến nhà hàng bẩn thỉu kia chỉ vì “gần” và “quen” thì có gì khác nhau?
2. Nếu như có người không cẩn thận mà đánh rơi 100.000 đồng và họ biết rõ là mình đã đánh rơi ở đâu. Tuy nhiên, để tìm lại số tiền đó họ sẽ phải đi xe hết 200.000 đồng. Theo bạn, họ có nên lấy lại số tiền đã đánh mất hay không?
Có những lúc
con người làm một việc sai trái, biết rõ là mình đã làm sai nhưng thà mất đi
sinh mệnh vẫn cứ cố chấp không chịu
thừa nhận sai lầm. Họ thường kéo dài
thời gian để đợi người xung quanh không còn
nhớ gì về
lỗi lầm đó. Có lúc bị người khác mắng một câu, họ vì thế mà vô cùng khổ sở,
đạo lý có gì khác?
Vì một việc không vừa ý mà
nổi giận, họ không ngớt lời làm
tổn thương người khác, mặc cho đó có phải là
người thân hay không, và cho dù sự việc đã xảy ra bao lâu rồi. Như vậy, so với việc đi lấy lại 100.000 đồng kia thì có gì khác nhau? Trong tình huống mất đi người mình yêu mến, biết rõ vô phương cứu vãn, nhưng họ vẫn tự dày vò bản thân. Thậm chí còn
đau lòng trong một thời gian dài, rồi mượn rượu giải sầu khiến cho
thân thể tàn tạ.
Thực tế, họ không mất đi gì cả, vậy nên
đừng tự làm mình tổn thương.
Kết luận: Làm người là khổ, tại sao phải tăng thêm
phiền não cho bản thân?
3. Báo chí thường xuyên đưa tin về các vụ tai nạn, chẳng lẽ vì thế mà không nên ra đường?
Câu hỏi này nhắc nhở chúng ta
không thể vì chi tiết nhỏ mà bỏ việc lớn. Có không ít người đã từng nói, hiện nay tỷ lệ
ly hôn rất cao, chẳng lẽ chỉ vì thế mà bạn không dám
yêu thương nữa? Tất nhiên vẫn nói, cũng có không ít bạn gái thường xuyên
đọc những cuốn
sách hướng dẫn cách
đối nhân xử thế. Đối với nửa còn lại của mình mà
lo lắng, đây chẳng phải cũng là cùng dạng quan hệ như thế hay sao?
Kết luận: Làm người, trước tiên phải có
lòng tin vào bản thân mình.
Đằng sau thành công có rất nhiều câu chuyện khác nhau. Chúng ta không nên phàn nàn về
vận mệnh của mình và
phán xét người khác. Để đến được thành công, mỗi người cần biết làm bạn với chông gai. Thành công nào mà không trải qua
gian khổ.
Kết luận: Làm người cần dựa vào lực của
chính mình.
5. Bạn có tin một người không biết chơi bóng rổ lại có thể làm huấn luyện viên của môn thể thao này?
Đương nhiên điều này là không thể. Một người không biết đến
quản lý, thấy người khác mở
công ty và làm ăn
tốt, thế là anh cũng về nhà và mở công ty để mong kiếm được nhiều tiền. Một người không có mấy hứng thú với
thời trang lại
mơ tưởng mở tiệm bán quần áo. Một người không biết khởi động máy tính lại nghĩ mình có thể
kiếm tiền qua mạng online. Kết
quả không tốt, họ vẫn nghĩ rằng
năng lực mình không đủ và
than vãn bản thân.
6. Thế còn: Huấn luyện viên bóng rổ không cần lên sân, nhắm mắt cũng có thể điều khiển đội bóng đi đến thành công?
Đương nhiên là không thể. Thực tế có không ít người, chính mình không có thời gian quản lý nhưng lại liều mình mở quán cafe hay nhà hàng. Ngay cả khi không hiểu công ty là gì, họ lại
vội vã đem số tiền
vất vả kiếm được đi
đầu tư để rồi
ngồi trên đống
lửa. Đầu tư không có
lợi nhuận lại nghĩ rằng mình
kinh doanh không gặp may, mà không tìm hiểu xem
nguyên nhân chính dẫn đến
vấn đề đó là gì.
Kết luận: Làm người cần hiểu rõ chính mình.
7. Thà chấp nhận hối tiếc, cũng không muốn thử một lần chuyển bại thành thắng?
Trả lời: Chỉ
sợ rằng bạn sẽ nói: “Đúng! Ta chính là người
nhát gan.”Chúng ta không nên làm gì nửa đường rồi
bỏ cuộc, vì sợ
thất bại mà không dám nếm thử hương vị của sự thành công.
Lấy
vận động viên trượt băng
nghệ thuật Michelle Kwan làm
ví dụ. Cô đã giành được ngôi vị quán quân
thế giới trong môn thể thao này vào năm 2000. Trong lúc phấn khích khi nhận giải, cô đã
chia sẻ: “Cô luôn nghĩ mình sẽ giành được ngôi vị số 1”, nhưng trước buổi trình diễn cuối cùng, tổng điểm của cô vẫn ở vị
trí thứ 3. Vào những phút cuối trước khi ra sân, cô đã
lựa chọn bài biểu diễn
tự do với độ khó cao mà không phạm phải một sai lầm nào. Trong chỉ vỏn vẹn 4 phút biểu diễn, cô đã thực hiện được
động tác nhảy
ba bước, hơn nữa còn thực hiện đến 2 lần. Cô cũng có thể thất bại nhưng đến cuối cùng cô đã thành công.
Michelle Kwan nói: “Tôi không muốn đợi đến lúc thất bại rồi mới
hối hận rằng mình còn nhiều
thế mạnh mà không phát huy hết.”
Kết luận: Làm người, sao không thử phát huy hết sở trường của mình?
8. Nếu thời gian đời người là vô hạn, hoặc giả người ta có thể sống trường sinh bất lão, bạn có vì sự vô hạn ấy mà trì hoãn và kéo dài mọi việc không?
Trả lời: Không, chỉ có ai
ngốc nghếch mới nghĩ như thế. Tuy nhiên chúng ta thường nghe thấy ai đó nói rằng, đợi tới lúc về
già mới đi
du lịch thế giới; chờ mình về hưu mới thực hiện việc mình muốn làm; hay đợi
con cái trưởng thành mới có thể làm vì chính mình. Mọi người vẫn thường nghĩ là mình có rất nhiều thời gian và
sức khỏe. Nhưng thực tế không phải vậy, vì thế không nên
lãng phí thời gian,
chờ đợi trong sự già nua của sinh
mệnh đời người. Nếu như chúng ta cố gắng từng chút một để làm những gì mình muốn, như thế mới không sống một cách uổng phí trong những năm tháng hữu hạn của đời người.