Chuyến tàu của
cuộc đời cứ chạy băng băng đi về phía trước, có một số người lên tàu, một số lại xuống tàu.
Bạn sẽ gặp những người mới, và chắc chắn khó tránh khỏi việc bạn sẽ vĩnh viễn
mất đi một người sau một cuộc
chia ly.
Cuộc sống đến và đi. Những
mối quan hệ mà chúng ta từng nghĩ là rất vững chắc, những người chúng ta từng coi rằng rất quan trọng,
có thể biến mất trong giây lát.
Tình cảm rất dễ phai màu, lòng người rất dễ nguội lạnh. Có lẽ bạn thậm chí không nhận thấy rằng hầu hết các cuộc
gặp gỡ trong cuộc đời của bạn cuối cùng đều đều đi theo
xu hướng biệt ly. Và kết cục này, kể từ lần đầu bạn gặp gỡ nó đã
được định sẵn.
Cuộc
sống vốn dĩ là một
quá trình liên tục gặp gỡ và liên tục nói lời
tạm biệt, hội tụ rồi lại chia ly. Đó chỉ là một
trải nghiệm cần phải có trong cuộc đời,
đừng quan
tâm quá nhiều, hãy làm quen với điều đó.
Rất ít người có thể thực sự đi cùng bạn đến cuối
con đường, hãy
nhớ rằng, đừng bao giờ
đánh giá quá cao mối quan hệ của bạn với bất kỳ ai.
Giống như
câu nói trong “Sơn hà cố nhân”: “Mỗi người chỉ có thể đi với bạn một đoạn đường, và sớm
hay muộn đều phải xa cách”.
Mối quan hệ giữa
con người với
con người là như vậy,
cho dù đã từng khăng khít như thế nào, theo dòng chảy của
thời gian,
khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa và kèm theo đó là cảm giác lạ lẫm. Trên
thế giới này, không phải ai cũng sẵn sàng đồng cam cộng
khổ với bạn.
Có lẽ, bạn từng ngây thơ cho rằng tình cảm giữa con người chỉ có sự
chân thành, miễn là bạn thật tâm với ai đó, cho dù không
nhận lại được sự đối đãi y như vậy, nhưng ít nhất sẽ không phải nhận một kết cục
xấu xa hay bịp bợm.
Nhưng có thể bạn không biết, thứ hiểm
ác nhất trên thế gian này chính là lòng người. Và
hiện thực luôn nói với bạn theo cách tàn
nhẫn nhất: với tình cảm,
yêu càng sâu, tim càng đau; với con người, càng
hy vọng, càng
thất vọng.
Cuộc đời này, có một số người bạn
đối xử chân thành, không chút phòng bị, thì họ lại vì
lợi ích riêng mà có thể bán đứng bạn bất kỳ lúc nào.
Một số người, hôm nay tình cảm với bạn đang rất đậm sâu, anh
anh em em,
ngày mai có thể trở mặt vô tình, “người đi thì trà nguội”. Rất ít người sẽ sẵn sàng cùng bạn đi từ lúc
bình minh sương mù đến lúc hoàng hôn mịt mùng.
Nhiều mối quan hệ tình cảm, đong qua đưa lại rồi cũng nguội lạnh; nhiều người, đi đi về về rồi cũng dần trôi vào dĩ vãng.
Tình cảm giữa người với người, hầu hết là như vậy, bạn
trân trọng điều đó, nhưng lại không biết rằng trong mắt người khác, bạn thực sự chẳng là gì cả. Đối với tất cả điều này, bạn phải
chuẩn bị tinh thần. Bởi vì đây là chuyện thường tình trên thế gian.
Sống trên đời, ai sẽ luôn một lòng một dạ, ai sẽ theo ai đi suốt cuộc đời?
Trải qua
nhiều chuyện, bạn sẽ dần hiểu rằng lòng người vốn bạc bẽo, người thực tâm đối đãi với bạn chỉ đếm trên đầu
ngón tay. Những vị khách ngang qua
cuộc đời bạn, đến rồi đi, vốn chẳng là gì của nhau cả.
Trong thế giới thực, rất ít người sẽ để tâm đến sự
chân thật của bạn và cũng chẳng mấy ai sẽ
biết ơn sự
khoan dung của bạn. Vì vậy, đừng phơi hết “ruột gan” với bất cứ ai, đừng luôn tự cảm thấy rằng không ai có thể thay thế được bạn.
Trong mắt người khác, tình cảm của bạn chẳng có gì sâu sắc, là tự bạn đa tình quá coi trọng nó, sự chân thành của bạn cũng chẳng đáng là bao, đó là
do bạn tự
ảo tưởng sức mạnh.
Suy cho cùng, trên thế gian này không ai là
không thể rời bỏ ai được. Đôi khi, chỉ cần quay lưng là đã trở thành người xa lạ. Trên đường đời, thực sự không cần phải vì những người không ra gì mà làm những việc không
xứng đáng.
Thế giới quá rộng lớn, thiếu một ai đó thì cuộc sống vẫn
tốt đẹp. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống này là làm cho bản thân mình
hạnh phúc.
Mọi chuyện trên thế gian, rất nhiều
vấn đề phức tạp, khi trải qua rồi dù tốt hay xấu, cũng đều là quá trình
trưởng thành. Thế giới rất rộng lớn, không ai có thể sống thiếu ai và ai cũng có thể rời bỏ một ai đó. Mọi người đều là một
cá nhân
độc lập, không ai sinh ra là của ai. Người thực sự thuộc về bạn đến hết cuộc đời, chỉ có bạn.
Cuộc sống đến rồi đi, những người xuất hiện trong những năm tháng cuộc đời bạn suy cho cùng cứ
tự do mặc sức đến rồi đi. Đừng quá coi trọng người khác, cũng đừng quá xem thường bản thân.
Đừng dựa vào bất cứ ai, bạn luôn phải
học cách nói lời tạm biệt trong một cuộc sống hữu hạn và học cách
chấp nhận những người sẽ rời bỏ ta đi mà không thể níu kéo, chứ không phải lần nào cũng
khóc lóc và
hoảng loạn.
Tình người dễ đổi thay và sự hội tụ rồi chia ly đó là chuyện thường tình. Nỗi
cô đơn của bạn phải được xua tan bởi chính bạn, hạnh
phúc của bạn phải được chính bạn
theo đuổi.
Một số người đánh giá quá cao vị
trí của họ trong
trái tim người khác, tự cho mình là người quan trọng, luôn nghĩ rằng những người khác không thể rời bỏ mình. Rồi một khi mọi thứ không như
tưởng tượng, họ
bắt đầu oán trách và
buồn chán.
Những người chỉ chờ đợi người khác mang lại hạnh phúc cho mình, thì sẽ không bao giờ hạnh phúc
Trong cuộc sống
vô thường, thứ bạn thực sự có thể dựa vào luôn là chính bạn. Hạnh phúc của bạn, sau tất cả, phụ thuộc vào chính bạn. Vĩnh viễn đừng mang hạnh phúc của mình
gửi gắm cho người khác, dựa vào
chính mình mới là chắc chắn nhất.
Có những chuyện khi nghĩ thoáng ra, bạn sẽ hiểu rằng, bạn
tổn thương, sẽ làm tổn thương chính mình; bạn
mệt mỏi, sẽ làm chính mình mệt mỏi. Ngay cả khi ai đó
đồng cảm với bạn, thì sao chứ, cuối cùng khi dọn dẹp mớ hỗn độn, bạn vẫn phải dựa vào chính mình.
Học hỏi và đánh giá cao bản thân, đừng dễ rơi nước mắt. Bạn
cười, cả thế gian cùng cười với. Bạn khóc, thế gian này chỉ có mình bạn rơi lệ. Có những chuyện khi nghĩ thoáng ra, bạn sẽ hiểu: trên thế gian này, đáng
tin cậy nhất, luôn luôn chỉ có bạn.
Sinh mạng của con người cũng chỉ như một vị khách
vội vã, sống tạm vài ngày rồi cũng trở về với cát bụi. Đừng bận tâm bởi thế sự vô thường, tâm phải luôn mềm mỏng
khéo léo như nước để đối mặt với sự biến đổi không ngừng.
Việc tốt hay việc xấu thì cũng là việc tốt cả, chỉ cần giữ trái tim
lương thiện, quá trình trưởng thành chính là đang
tu hành!