Đít xíp lìn có
nghĩa là
kỷ luật, đa phần chúng ta
nuông chiều cái
sướng của bản thân, rơi
mất kỷ luật.
Ngủ dậy sớm là dậy sớm. Đi là đi.
Ăn là ăn. Tới giờ làm cái gì là làm cái đó, không có ráng 1 chút nữa, nhấc đít lên không nổi, làm cái gì cũng
lề mề. Đang giờ
làm việc,
tò mò facebook quá, thế là bỏ
công việc đang làm, lên FB coi. Coi chục status toàn
buồn nhẹ với
chán chồng, cái mình cũng bị lây theo, hết muốn làm việc.
Quyết tâm làm
cho được, không để bệnh nửa chừng rồi bỏ. Quyết
tâm hạc
Anh Văn là đăng ký hạc, mở máy hạc, chứ không phải vô
Youtube coi mấy cái clip hài tốn
thời gian. Quyết tâm
thể dục thể thao là mở sáng thức dậy đi tập, kiên quyết không bỏ dù trời có lạnh cách mấy.
Hứa hẹn gì phải làm cho được, đi đâu cũng phải
đúng giờ.
Thủ Tướng
Lee Kuan Yew là
Lý Quang Diệu là một bậc
trí giả của loài người thời chúng ta đang
sống. Ông có công đưa
Singapore từ 1 miếng đất bèo nhèo trở thành thành phố quốc tế nhất ở
châu Á,
giàu có bậc nhất
thế giới. Goal là cái
mục tiêu, trong đá banh là khung thành. Đọc là gâu lờ, lờ nhẹ. Reach your goals ( rít ch doa gâu l) tức đạt được mục tiêu
mục đích của mình, thì
không thể thiếu kỷ luật, without discipline, you cannot reach your goals and dreams.
Dream là
giấc mơ,
ước mơ. Ước
mơ thì phải vĩ đại, đâu có ai đánh thuế đâu mà "giấc mơ
con đè nát
cuộc đời con".
Suy nghĩ chi nhỏ xíu, vụn vặt,
ăn cắp chi vài
ba đồng,
nói dối chi cho thành người rẻ
tiền vậy. Mơ lớn lên, vẫy vùng ra biển lớn đi, xách giỏ đi giao lưu quốc tế để thấy thế giới rộng lớn thế nào. Thế hệ mình sẽ lái
xe hơi, ở biệt thự hoặc chung cư cao cấp,
đi xe buýt xe điện, nói
tiếng Anh rào rào như
giới trẻ các nước...Tử bỏ ngay
thói quen ngồi quanh ao làng
cãi nhau với thằng Ổi con
Mít, tranh chấp quyết liệt mấy trái ổi trái xoài,
cãi vã nhau mấy chuyện ai nuôi nhiều hơn mấy con lợn
con gà, lấn chi với bà Tư bà Bảy chút hàng rào dâm bụt, giành chi từng mét đường để đi trước 1 chút, chen chi vô trường gì đó mà người ta cho là ngon trong khi ước mơ
nghề nghiệp của mình thì không dám
theo đuổi, mắc mớ gì cứ phải sống cho người khác coi?
Một tổ chức,
công ty xí
nghiệp chỉ
thành công khi mỗi thành viên ở đó có
tính kỷ luật. Không có chuyện kỷ luật cao
hay thấp. Kỷ luật là kỷ luật. Đó là các nguyên tắc, các quy định mà mọi người phải tuân theo.
Đất nước
Đức hùng mạnh vì tính kỷ luật. Nước Nhật cũng vậy. Và mỗi
cá nhân, cũng vậy. Tự đặt ra các kỷ luật cho bản thân mình và thực hiện cho bằng được. 5% dân số trong mọi
xã hội thành đạt vì họ có tính kỷ luật cao, làm cái gì ra cái ấy. Còn 95% còn lại thì bèo nhèo,
mệt mỏi, vừa làm vừa chơi, mọi thứ cứ làng nhàng. Cuộc đời cứ làng nhàng, về
già ngồi nghĩ lại sao mình cũng có một cuộc đời, nhưng sao tẻ nhạt vậy? Thì trách thời
tuổi trẻ ấy.
Muốn thành đạt, phải đít xíp lìn.
Nhớ nhớ nhớ...
Mình từ hôm nay đã là một
con người khác, người kỷ luật. Mấy đứa xuề xoà, bèo nhèo, lộn xộn...thôi unfriend cho rồi chứ chơi mắc công lây bệnh. Lựa đứa kỷ luật mà chơi, nó sẽ giúp mình có goal, có dream, có tất cả.
Rằng ngày xưa, già
làm biếng lắm, nên giờ già chẳng có gì. Già cũng chẳng dám đi đâu, nên giở cũng chẳng biết gì. Già làm biếng
đọc sách, nên trí
khôn già chỉ có vậy thôi. Già làm biếng
tập thể dục, nên giờ bệnh suốt.
Bài học tương tự của Dượng Tony