Óc 
tinh tế, phần lớn là 
do bẩm sinh, cứ sinh ra tự nhiên nó thông minh tinh tế. Một đứa 
trẻ mầm non có gương mặt sáng bừng, biết 
quan sát đám đông để 
phản ứng sao 
cho phù hợp, 
ví dụ nó biết nhịn, không da-bian ( ta ben tiếng 
Trung Quốc là ị ) lúc 
cha mẹ đang 
ăn cơm là 1 đứa trẻ tinh tế. Tinh tế, nôm na là đi guốc trong bụng. Mày nghĩ gì, tao đều biết hết. Rút lui khi thấy dấu hiệu cần phải rút. Tiến tới, quẹo trái quẹo phải lúc 
được bật đèn xanh.
 
 
 
1. Yêu người. 
Nhân ái, nhân là người, ái là yêu. Lòng nhân ái chính là lòng 
thương người, thế thôi. Nếu 
nhìn người đối diện với 
ánh mắt thờ ơ, vô 
hồn, nhìn 
Tony thanh tú như vậy mà cứ như đang nhìn cái vỉa hè, thì thôi, không đào tạo được. Chỉ khi ta yêu người 1 cách 
thật lòng và tự nhiên, nhìn ai ta cũng tìm cái hay cái 
đẹp của người đó, thì mới tinh tế được. 
 
 
Người kém tinh tế chơi rất 
chán, vì phải nói huỵch toẹt ra thì họ mới hiểu. Yêu cầu mới làm. Là dạng người 
vô tâm và kém cỏi trong giao tiếp. 
Sống cùng hay 
làm việc cùng với họ, mình rất mệt vì cảm giác họ hơi ngu ngu. Đặc trưng của nhóm này là không có 
óc quan sát, cứ làm theo ý mình, không nghĩ về người khác. Người ta 
nói khéo, nhắc khéo, có một số cử chỉ ám chỉ này nọ...họ nhìn trơ trơ như mắt cua, thường hay nói "phải nói tui mới biết chớ....", hay " nói ngứa đi, tui gãi cho". Trời ơi, dân 
châu Á mà, ngượng thấy mồ, ít ai dám nói mình ngựa quá....nhưng rất mong được gãi. 
 
 
Ví dụ: một người đến thăm mình, trời thì nắng nóng, môi miệng 
cháy khát. Mình nhào vô nói chuyện 3 tiếng 
đồng hồ liền, 
quên rót ly nước cho họ là thiếu tinh tế. 
 
 
Một ví dụ khác, đi chung với 1 nhóm người, mình mải nói chuyện riêng với 1-2 người, số còn lại không tham gia được vì không biết đề 
tài đó, có vẻ không 
hào hứng câu chuyện đó, mình vẫn cứ thao thao nói là người kém tinh tế.
 
 
Một đứa trẻ muốn ăn nhưng không dám, mình nhìn ánh mắt của nó và nhận ra ngay. Mình thương nó và 
nhường cho nó ăn. Chứ hẻm phải ngồi 
ăn ngon lành, nhai kêu cót két, nước bọt phun ra 2 khoé miệng, nhả xương đầy bàn, kệ ai thèm thì mặc. Nhìn cái miệng nó nhai mà muốn vả 1 cái cho gãy răng. 
 
 
Trong bàn tiệc, mình thấy khách có vẻ ăn ít, thì 
có thể món ăn không phù hợp, nên gọi thêm món khác. Hay họ chưa có chén đũa muỗng, mình gọi 
phục vụ mang ra, hay thấy họ chưa có chỗ ngồi, mình 
đứng lên nhường. Chứ hẻm phải nhào vô là ăn lấy ăn để, lấy đũa bơi móc lựa miếng ngon ăn, miếng dở chừa lại. Ăn xong lấy móng tay xỉa miếng thịt dính trong kẽ răng ra, thấy ngon bỏ lại vào mồm. Vừa ngậm tăm vừa nói chuyện. Có 
phụ nữ trẻ 
con mà 
hút thuốc phà phà. Hay có 
bạn hay lấy ngón út móc ráy tai ( cứt ráy) ra, rùi đưa lên mũi ngửi. Rùi nhăn mặt...nói sao hẻm thơm.
 
 
Người kém tinh tế còn thể hiện việc hay khoe ở chỗ không phù hợp. Lạc lõng và kệch cỡm. Giữa khu nhà lụp xụp, quất lên 1 cái biệt thự 12 tỷ. Giữa khu công nhân ở trọ, quất luôn 1 con chó ngao, ngày ăn 1 ký thịt bò Úc. Giữa lúc bà con 
nông dân miền Tây đang thu hoạch đồng áng, đang cắt lúa gánh lúa nắng nóng mệt thấy bà, nàng ở 
Sài Gòn về chơi, mặc váy hồng cánh sen- áo 2 dây màu xanh đọt 
chuối, mang guốc cao gót, qua cầu dừa vừa đi vừa nhún, tay cầm theo cái dù màu tím hoa cà. Nhìn muốn xô xuống ao 
cá vồ. 
 
 
Nhiều người vào nơi công cộng mà nói to như chốn không người. Hôm bữa dượng ngồi 
cà phê làm việc, 3 cô bên cạnh 
kể chuyện tình yêu, gào thét như đấm vào tai. Mọi người nhìn 
khó chịu, một số chuyển bàn, một số tính 
tiền rồi lật đật đi...nhưng 3 cô vẫn thao thao bất tuyệt. Dượng mới qua nói 3 bạn ơi, 
vui lòng điều chỉnh âm lượng cho vừa đủ nghe thôi, nãy giờ chuyện tình tay 
ba giữa cô Tuyết và thằng 
Bình thằng Hân tôi nghe mồn một hết. Rồi chuyện quần dây áo nhợ của mấy cô size nào, khách ở đây cũng rành. Dượng góp ý 
dễ thương vậy mà 3 cô đó nói gọi điện cho 
xã hội đen chạy tới quánh dượng...Là sao? Why?
 
 
Mình càng thương người, yêu 
thiên nhiên, yêu cái đẹp, ....thì sự tinh tế càng cao. Sự tinh tế không có trong loại 
người yêu tiền bạc hơn mọi thứ, tức loại phàm phu tục tử. Thể loại phàm phu tục tử không bao giờ 
đọc sách, thấy chữ nhiều là ớn, nên cũng dễ nhận ra. Coi kịch 
buồn hẻm bao giờ buồn, vì không có 
đồng cảm. Nên 
tâm hồn khô héo, dẫn đến cốt cách 
thô lỗ, ăn nói bạt mạng, không biết nên nói gì vào lúc nào với ai. 
 
2. Tập trung khi nói chuyện:
Thứ 2, muốn có sự tinh tế, phải tập trung khi nói chuyện . Nói chuyện với ai thì chú tâm vào 
NGƯỜI nói chuyện và 
CÂU CHUYỆN đang nói. 
Đừng vừa nói chuyện vừa nhìn đồng hồ, vừa nói chuyện vừa 
tính toán ngày mai đi chợ mua gì…
 
 
Chú tâm vào nghe. Nghe là 80% của sự giao tiếp. Nghe với 
trái tim, nghe với ước muốn được 
chia sẻ và đồng cảm, nghe với tư cách của một người 
hỗ trợ. Đặt mình vào hoàn cảnh của người nói, 
thấu hiểu hoàn toàn họ. Nghe mà như nuốt từng lời. 
 
 
Nhìn người đối diện. Nhìn là 10% của giao tiếp. Nhìn thẳng vào, ánh mắt 
dịu dàng ấm áp, không phải nhìn trừng trừng như ăn tươi nuốt sống người ta. Cũng đừng nhìn lên trần nhà, nhìn xuống gầm bàn...Đừng nói chuyện mà mắt cứ nhìn ra đường, hay liếc lên màn ảnh tivi. Nhìn người đang nói sẽ giúp nghe rõ hơn và đúng hơn. Nhìn chính là nghe 
ngôn ngữ thân thể, đọc các cử chỉ tế nhị của 
cơ thể người ta, rồi phân tích và xử lý. 
 
 
Và nói chính là 10% còn lại của giao tiếp. Lúc nói, làm 
ơn nói cho rõ ràng. Mình chưa 
nói hay được thì tập nói đúng trước. Nói rõ, gãy gọn, diễn dạt dễ hiểu một vấn đề, vì 
mục đích của nói là cho người ta biết ý trong đầu mình, đừng để cho người ta thấy trong đầu mình là một mớ các ý 
kiến bùng nhùng, nên nói năng ra nó mới lộn xộn thế. Nói chưa hay thì chỉ nên nói rõ ràng theo các ý, ý 1 là, ý 2 là, túm lại là...., đừng 
bắt chước vòng vo kiểu MC trên tivi. Mình nên lựa những lời 
tích cực, đồng cảm, cám ơn, 
khen ngợi.... Dùng chức năng nói giảm nói tránh với các vấn đề tế nhị, chẳng hạn như hôi nách, giữa chốn công cộng đông người mà móc cứt mũi, vân vê nặn mụn, ngậm tăm xỉa răng, rút chân ra khỏi giày, hút thuốc miệng mồm thúi quắc mà không nhai 
kẹo cao su ...thì đừng nói thẳng kiểu dượng nói lúc nãy, họ nổi điên lên là họ quánh mình 
chết. 
 
 
Tuy nhiên là ngoại trừ thể loại kém tinh tế quá, phải quát thẳng mới hiểu. Kiểu như ở Trung Quốc, ngay cả những khách sạn lớn hay sân bay, đi vệ sinh công cộng là một cực hình cho những người 
văn minh. 
Đàn ông con trai Trung Quốc không được hướng dẫn xiao-bian ( xèo ben là đái) phải ngay vào bồn cầu, nên cứ bắn toè loe ra ngoài, vàng cả thành bồn, ướt cả sàn, mùi hôi thối nồng nặc. Nên người Trung Quốc thấy 
xấu hổ với 
bạn bè quốc tế sau Olympic Bắc Kinh, mới dán trên 
toilet những câu đại loại như " một bước gần tới bồn cầu- một bước tới văn minh" hay " bạn hãy đứng sát vào, cái đó của bạn không dài như bạn nghĩ.." nhưng hẻm có 
hiệu quả. Dơ dáy vẫn hoàn dơ dáy vì thể loại này không được gia đình 
giáo dục từ nhỏ, nên chẳng để ý để tứ gì. Thế là bây giờ người ta sửa lại, ghi rõ luôn " hãy tiểu thẳng vào bồn, đừng làm ướt sàn, đừng vứt thuốc lá vào, không được khạc nhổ nơi đây, không được rút chân ra khỏi giày trên 
xe buýt, 
máy bay, hay chốn công cộng, yêu cầu nói khẽ 
cười duyên.." vì tinh tế không nổi nữa. Và ghi rõ 
hình phạt luôn. 
 
 
Túm lại, yêu người và tập trung khi nói chuyện, mình sẽ thành người tinh tế. 
Và tinh tế là lợi thế số một trong giao tiếp và ngoại giao. Mình cứ tập đi, rồi sẽ có.  
 
Nếu rèn luyện óc tinh tế không xong, thì rèn luyện óc tinh tướng cũng được.