Tại sao lại xảy ra cãi vã?
Mọi chuyện cãi vã đều bắt nguồn từ
vấn đề giao tiếp. Giao tiếp giữa người và người, đó là một
quá trình mã hóa và giải mã
tín hiệu thông tin lẫn nhau.
Vì hai bên có
lập trường, hoàn cảnh, bối cảnh, kinh nghiệm,
văn hóa… khác nhau nên quá trình mã hóa và giải mã tín hiệu thông tin nói trên khó
có thể tránh khỏi việc “
đọc nhầm”.
Khi “đọc nhầm” sẽ khiến chúng ta hiểu nhầm và dàn xếp không thỏa đáng, việc mã hóa và giải mã những thông tin tiếp theo sẽ sinh ra những
hiểu lầm mới, vì thế càng lúc càng trở nên rối rắm, sai phạm.
Lúc này
cảm xúc của
bạn giống như bị đổ thêm dầu vào
lửa, bạn đỏ mặt tía tai, thế là hai bên công kích và
chửi rủa lẫn nhau, giao tiếp biến thành cãi vã.
Khi giữa chúng ta xảy ra cãi vã, để nhanh chóng “hạ bệ” đối phương, nhất định sẽ công kích người đó về mặt
đạo đức và
nhân phẩm. Lúc đó sợi dây ranh giới “bảo vệ
giá trị bản thân” bị phá bỏ, vấn đề không còn là “hai bên, ai đúng, ai sai” nữa mà đã nâng cấp thành một “trận chiến công kích về
nhân cách” và “trận chiến bảo vệ nhân cách”.
Vì thế, khi
cãi nhau đến một mức độ nhất định nào đó, chúng ta không còn cãi nhau để phân rõ ai đúng ai sai nữa, mà
đơn giản chỉ để
tranh giành hơn thua.
Hay nói cách khác, chúng ta bị chính cảm xúc của mình “dắt mũi”, và vì thế, cãi vã trở thành quá trình chúng ta
đấu tranh với cảm xúc của bản thân.
Do đó, kẻ thù thực sự khi chúng ta cãi nhau không phải là
đối thủ, mà chính là cảm xúc của
chính mình. Thứ “cảm xúc” ẩn nấp trong cơ thể mới là kẻ thù lớn nhất trong mỗi
con người.
Con người một khi bị cảm xúc chi phối, phần
ma quỷ trong tâm sẽ tranh thủ
cơ hội lộ diện, đây cũng chính là nguồn cơn của nhiều
hành vi kích động. Và sự kích động nhất thời sẽ gây ra hàng loạt những việc
hối hận cả đời.
Vì thế, khi chúng ta bị kích động, tuyệt đối không nên
vội vã “đánh trả”, hãy
kiềm chế bằng cách đếm từ 1 đến 10, sau đó tiếp tục giao lưu và
trò chuyện, đây là một cách rất hay.
Trên thế giới này quả thực không có cuộc cãi vã nào là giành phần thắng
Cãi nhau, thứ mà hai bên nhận được đều là
thua cuộc, không có người thắng mà chỉ có ai thua thảm hơn ai mà thôi. Vì vậy
bản chất của cãi vã, chính là dùng
sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân mình. Hà cớ gì phải
khổ sở như vậy?
Dù không làm được điều này, thì trước khi
nói chuyện cũng phải động
não, liệu
câu nói này có nói đúng trọng tâm? Đừng chỉ vì nói
cho sướng miệng mà không
quan tâm đến
cảm nhận của người khác, đây chính là điểm cần thiết để kiện toàn nhân cách.
Vậy thì, khi chúng ta giao tiếp gặp phải việc “đọc nhầm” thông tin thì làm thế nào để tiếp tục cuộc trò chuyện? Chúng ta sẽ cùng phân tích tình huống sau:
Khi đối phương
bắt đầu nói: “Bạn thật là
ích kỷ!”. Nếu bạn phản kích lại: “Vậy anh thì sao? Anh thì có gì
tốt đẹp?”. Bạn xem, với đà này chẳng mấy chốc trở thành cuộc đấu tranh nhân cách.
Bạn nên trấn tĩnh lại và hỏi đối phương: “Sao anh lại cảm thấy vậy, tôi đã làm điều gì khiến anh cảm thấy như vậy sao?”. Sau đó hãy
lắng nghe tín hiệu
tích cực từ phía đối phương. Hãy nhớ, chúng ta chỉ
lựa chọn những tín hiệu tích cực từ đối phương, hãy
bỏ qua những ngôn từ mang tính cảm xúc hóa.
Nếu bạn cảm thấy sự thực mà đối phương đưa ra là nhầm lẫn hoặc hiểu lầm. Bạn nên
giải thích đâu mới là
sự thật chân chính, bạn nhất định phải khiến đối phương nói ra chi tiết điều khiến họ
bất mãn, tóm lại là phải tìm hiểu một cách chi tiết cụ thể vấn đề gây ra
mâu thuẫn.
Thế gian này vốn chẳng có gì to tát, chỉ là bản thân không vượt qua được chính mình, tự chuốc lấy phiền não
Mỗi một người khiến bạn
đau khổ nhất định sẽ khiến bạn
trưởng thành hơn. Mỗi lần trải qua đau khổ,
nội tâm bạn sẽ
mạnh mẽ hơn. Tất cả những việc đó đều là để
thử thách bạn. Mặc dù chúng ta chỉ là những người
bình thường, nhưng
đạo lý này ai cũng có thể hiểu được.
Liên quan đến vấn đề giao tiếp, trên mạng có một bài viết rất hay như sau: Hai người khi đang
giận dữ,
khoảng cách giữa hai
trái tim ở rất xa nhau. Để thu hẹp khoảng cách đó, để khiến đối phương nghe được mình nói thì họ bắt buộc phải hét lên thật to.
Nhưng càng hét to, người ta lại càng
giận dữ, càng giận dữ, khoảng cách giữa hai người lại càng xa, càng xa lại càng phải hét to hơn…
Trong khi đó, hai người
yêu nhau, tình huống hoàn toàn trái ngược. Không những không hét lên mà
lời nói giữa họ hết sức nhỏ nhẹ,
dịu dàng.
Vì sao? Vì khi đó trái tim họ đang ở rất gần, hầu như không có khoảng cách, vì thế khi hai
người yêu nhau, thường dùng cách thủ thỉ để trò chuyện.
Tình yêu càng trở nên sâu đậm, có thể sẽ không cần đến
ngôn ngữ nữa, chỉ dùng
ánh mắt là có thể biểu đạt
tình cảm, mà lúc đó, giữa hai trái tim, sớm đã không còn khoảng cách…
Khi hai người giận nhau, khoảng cách giữa hai trái tim là rất xa, có những người ở gần ngay cạnh, mà xa cách tựa chân trời; có những người xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt. Tất cả
quyết định bởi khoảng cách của trái tim.
Vì thế, nếu bạn gặp một người không muốn cãi nhau với bạn, hãy bình tĩnh, không phải họ không biết cãi nhau mà họ không muốn đặt mình vào trạng thái của một người
nóng nảy.
Đương nhiên, chỉ cần giao tiếp vẫn còn
tồn tại, thì khó tránh khỏi hiểu lầm. Cách duy nhất để chúng ta ngăn chặn cãi vã đó là phải
học cách
bao dung, biết đứng trên lập trường của người khác để suy xét vấn đề.
Trong
xã hội phức tạp xô bồ này, nếu bạn gặp phải những người khi bị quấy nhiễu, hơi một chút là mở miệng chửi rủa người khác, thì đừng để ý đến họ. Chỉ cần
mỉm cười, vẫy vẫy tay, chúc họ gặp
may mắn, rồi tiếp tục đi trên
con đường của bạn, tin chắc rằng, làm như vậy sẽ khiến bạn thêm
vui vẻ.
Tất nhiên, nếu bạn hoàn toàn có thể bỏ qua những bình luận
tiêu cực từ đối phương, đồng thời có thể
nhẫn nại
quan sát, thậm chí có thể chăm chú tìm kiếm, khuếch đại ưu điểm của đối phương, vậy thì bạn ẩn chứa
sức mạnh của một Thánh nhân, khiến đối phương
buông bỏ binh đao, loại
phúc báo, công
đức này thật vô cùng to lớn.