Con tốt nghiệp một ĐH lớn ở Hà Nội, gia đình ở Sóc Sơn,
cuối tuần con mới về
nhà một lần.
Đọc bài của dượng, nhìn hoàn cảnh của mình, thấy sao nhem nhuốc quá. Từ lúc
ra trường đến giờ, con chưa biếu
cho bố
mẹ con đồng nào, ngoại trừ vài
ba hộp
bánh công ty cho. Hôm bữa dượng post bài chuyện thằng Quân, con đọc xong
mất ngủ cả đêm, vì con không biết
ước mơ của mình là gì, mình
sống để làm gì và mình muốn gì. Rồi đọc bài mọi
học sinh phải viết bài luận “Tôi là ai” để
được vô các ĐH lớn bên nước ngoài, con không
trả lời được. Gần 1/3
cuộc đời, con chưa biết mình là ai.
Cứ sáng, con ngủ dậy thấy trong người uể oải, và nghĩ việc phải đến công ty là một cực hình. Công ty con làm về tư vấn xây dựng, 8h sáng con đến
cơ quan bỏ cái cặp đó, bật máy lên cho người ra biết đã đến, tranh thủ ra ngoài làm bát bún riêu, kéo vài điếu, vài cốc chè rồi vào. Con làm hành chính, ghi chép ai
đi trễ về sớm, mua giấy mua bìa cứng, đóng
tiền điện nước… Có việc thì làm 1 chút, xong chạy ra đánh cờ với bác
bảo vệ. Ông giám đốc công ty là
bạn của
bố con, nên con không
sợ. Công ty có làm
ăn được
hay không được thì kệ nó. Nó
tèo thì con
xin việc khác.
Cứ mỗi lần đọc gương
phấn đấu của các bạn khác xong thì máu con sôi lên 100 độ, con quyết chí
học tập và làm ăn. Nhưng sáng ngủ dậy lại
quên mất hôm qua mình
ĐỊNH QUYẾT TÂM CÁI GÌ. Mở
sách học
tiếng Anh ra thì con không biết
học để làm gì, con có đi nước ngoài đâu, có
tiền đâu mà đi
du lịch. Đến trung
tâm ngoại ngữ thì con nghĩ mình
già thế này học chung với bọn
trẻ con à. Tập
thể dục hay tập tạ tập gym thì con cũng
lười nốt, con cứ đi ăn
cơm ngoài hàng, xong về nhà trọ và
ôm cái
laptop. Trước đây thì tối nào con cũng đi
nhậu hay
cà phê chém gió với đám bạn, nhưng giờ phần đứa có gia đình, đứa thì
ngáo ngơ, nghe nó nói 2,3 lần có mỗi 1 câu chuyện đấy, con
chán. Bọn nó sợ chữ, không đọc dài được nên không biết gì mà nói cả, dù đều
tốt nghiệp ĐH hết dượng à. Thế là con lên mạng,
thế giới ảo là cứu cánh của con. Con chơi
game online hoặc lang thang trên mạng, đến 1h-2h sáng mỏi mắt quá thì lăn ra ngủ. Con tham gia ở mọi diễn đàn, con đọc mọi blog, mọi tin tức trên các trang chính thống lẫn lá cải, rồi con xem
phim và thu dam (đoán là “thử đầm”), rồi con chat chit
facebook với 1000 friends-chẳng biết đó là ai. Cứ có 1 thông tin nào đăng lên, con search
google kiểm tra tính xác thực và comment cãi qua cãi lại. Như dượng viết “
cá lòng tong kho tộ”, con sẽ search cãi ngay là “cá lòn ton”, “kho tô” chứ không phải tộ. Con cũng đặt
câu hỏi này câu hỏi nọ,
dự án này dự án kia lên cho người ta tư vấn, chủ yếu đọc cho
vui chứ có làm gì, mà bọn tư vấn con nghĩ chắc cũng toàn bọn
dở hơi cám lợn như con cả.
Yêu đương thì con cũng trải qua 2
mối tình, rồi giờ đang
FA. Nghĩ đến việc phải gặp, chiều chuộng, đèo nhau đi ăn kem, dỗ dành
khóc lóc
giận hờn…con lười quá nên cũng chẳng có tình yêu nào mới. Khi nào
bố mẹ con có
nhu cầu cho con lấy
vợ thì bố
mẹ con giới thiệu 1 cô ưng mắt trong làng là xong.
Con ở ngoài
hiền lành nhút nhát, nhưng trên thế giới mạng con có số má lắm dượng, con văng tục, bốc phét kinh lắm.
Trí nhớ con cũng tốt nên cái gì con cũng biết, nhưng con không
kiếm tiền được. Sao người ta phát minh ra
internet để làm gì mà con
khổ quá vậy? Dượng biết con bị bệnh gì và chữa trị ra sao hem?”
Tony trả lời: Con dao là trung tính. Laptop, internet,
ipad, mạng
xã hội,
website, thư điện tử…cũng vậy. Nó được phát minh ra để giúp
cuộc sống tốt
đẹp hơn, nhưng 1 số người đã lạm dụng. Giống như con dao, nên chỉ dùng gọt hoa
quả hoặc thái thức ăn.
Ai suốt ngày trên mạng? Chỉ có đám
tỷ phú thời gian. Người ta đầu tắt mặt tối học tập, làm ăn…, thời gian đâu mà
bình luận chuyện vĩ mô nước này nước kia trên đó? Họ chỉ online 1-2h trong ngày thôi, coi
email và các tin tức
phục vụ công việc của họ thì cũng đã hết giờ.
Cách chữa trị: Con cho ai cái laptop rồi ban đêm đăng ký học lớp cầu lông tennis
bơi lội đá bóng võ thuật gì đi. Tham gia một CLB
tình nguyện,
ví dụ nhặt rác bờ hồ. Đăng ký một lớp học ban đêm, mấy lớp dạy kỹ năng hoặc tiếng Ý tiếng Ả Rập… Tìm một
cô gái tử tế để
kết bạn (lựa cô nào biết
làm việc nhà và
đọc sách giấy, thể loại chỉ ôm
iphone thì thôi nhé,
đừng đến gần, mấy cô ấy
ngụy biện nói đọc ebook chứ dễ gì, mở ebook chứ facebook nhấp nháy là mở ra coi, nên sách giấy là cái cần phải có của cộng đồng
văn hóa đọc thật sự). Cuối tuần đi dã ngoại hay cà phê
ngồi đọc sách cùng cô ấy. Lâu lâu đi du lịch bụi thật xa, đến những miền quê
nghèo khó.
Mỗi sáng ngủ dậy, lấy tay vả vô mặt 100 lần nếu thèm internet. Làm liên tiếp trong 3 tháng. Quyết tâm may ra hết.
Nghiện internet cũng như
nghiện ma túy vậy, phải
Ý CHÍ lắm mới bỏ được. Nhưng làm được cái đó rồi, thì sau này cái gì làm cũng được.