Cậu bắt chuyện trước, hỏi chú đi công tác
hay đi
du lịch.
Tony nói là đi công tác, còn
bạn. Cậu ấy mới kể là cháu đi
Singapore đợt này là
phỏng vấn việc làm.
Tony ngạc nhiên lắm, mới hỏi ngọn ngành. Cậu ấy nói là
tốt nghiệp xong một trường trong nước,
tìm việc ở
Việt Nam khó quá vì
kinh tế đang suy thoái, ngành cậu
học ít
công ty tuyển, nên cậu tìm việc ở nước ngoài, chủ yếu các nước lân bang để dễ đi lại. Cậu vô các
website trung
tâm việc làm,
đọc các mục cần người trên các báo, rồi thậm chí post
C.V (đăng
sơ yếu lý lịch) của mình
cho các trung tâm săn đầu người của Thái, Sing, Hàn, Hồng Công, Cambodia, Lào….Cậu nói
may mắn đã mỉm
cười, một công ty ở Sing sau khi qua skype online interview (phỏng vấn qua
internet), họ muốn cậu qua để gặp ban giám đốc trước khi
quyết định. Thế là cậu lên đường, đây là lần đầu tiên xuất ngoại và cũng là lần đầu tiên đi
máy bay.
Tony trong lòng thấy
ngưỡng mộ.
Tuổi trẻ cần như vậy. Dám đi, dám nghĩ, dám làm, dám dấn thân. Thời đại internet này, trái đất là mái
nhà chung, cần gì nói I am Vietnamese hay I am Japanese nữa. Cứ I am human. Mới ngỏ lời hỏi cháu có muốn chú giúp gì không, chẳng hạn như đường sá đi lại. Cậu ấy nói cậu tìm kiếm hết rồi, xuống hầm sân bay Changi ra sao, đi chuyến tàu ngầm về ga nào cháu đều đọc kỹ và in ra hết. Còn công ty đó, cháu cũng đã
nghiên cứu rất kỹ mọi thông tin của họ. Tony mới hỏi thôi bây giờ chú giả bộ phỏng vấn cháu vài câu nhé. Câu nào thấy cậu ấy cũng
trả lời lưu loát và
tự tin. Nhưng duy chỉ một câu Tony hỏi, ” giờ thì chúng tôi đã phỏng vấn xong, bạn có
câu hỏi gì cần hỏi không?”. Lúc này thì cậu lúng túng, dạ nói cái này thật sự là cháu chưa nghĩ tới. Tony mới nói là người nước ngoài hay hỏi câu này để
đánh giá khả năng đặt câu hỏi của ứng viên. Mình mà hỏi thông tin về công ty họ là rớt đài vì không chịu nghiên cứu trước. Hay hỏi một câu vu vơ, họ sẽ nghĩ mình
nông cạn. Hay hỏi nhiều quá, họ cũng thấy
khó chịu. Mình chỉ chọn một câu hỏi thôi, nhưng thật đắt vào.
Cậu ấy
suy nghĩ một lúc lâu rồi nói chú giúp cháu. Tony mới kể cho cậu ấy nghe về câu chuyện của mình. Đó là lần phỏng vấn việc làm ở một công ty mà Tony ưa thích, lúc cũng vừa tốt nghiệp. Vì đã
chuẩn bị kỹ mọi thứ, nên họ hỏi cái gì mình cũng trả lời
được. Nhưng tới câu này thì Tony lúng túng, vì học ở Việt Nam, quen kiểu trả bài,
thầy hỏi thì nói, không hỏi thì thôi, không có khả năng hỏi ngược lại. Suy nghĩ
mất mấy phút, Tony mới nhìn thẳng vào mắt của anh trưởng phòng
kinh doanh và chị phụ trách
nhân sự, nói rõ là em đã
cố gắng hết sức cho lần phỏng vấn này, và cho
công việc này. Em
có thể có một đề nghị là nếu anh chị thấy em chưa
phù hợp, thì giới thiệu giúp em vô phòng ban khác, hay các công ty khác. Anh chị
ra trường đi làm lâu năm, có nhiều
mối quan hệ, anh chị có thể giúp em được không. Em chỉ có
sức lao động của thanh niên
trẻ tuổi, em có thể
làm việc ngay và bất cứ nơi đâu, em có
hoài bão và em có
sự thật lòng. Có được không ạ? Lúc đó anh trưởng phòng
bắt đầu lúng túng, còn chị nhân sự
vui vẻ nói được em, chị thích cách nói rõ ràng của em. Vừa về nhà, Tony viết ngay một lá thư
cảm ơn anh chị ấy đã dành
thời gian phỏng vấn mình. Và tuần sau, Tony nhận được thư mời vô làm việc. Sau này chị ấy kể là lúc đó, tụi chị thấy có sự
chân thành trong câu trả lời của em, trong mắt em, nên đồng ý nhận vào. Em đi bán sức
lao động, và bọn chị là người mua, kỹ năng
bán hàng của em rất tốt. Giới thiệu
sản phẩm tốt, giá cả phải chăng, ngoại quan
đẹp (ý nói Tony đẹp trai), giao hàng ngay (đang
thất nghiệp nên mai lên làm luôn cũng được), bảo hành rõ ràng (xài thử 2 tháng, thấy không được việc thì đuổi cũng đành chịu).
Vậy đó. Mình phải có sự chuẩn bị chu đáo khi đi tìm việc. Nhỡ may mình chưa phù hợp thì họ cũng tiến cử (recommend ) mình cho
bạn bè người quen của họ. Trong bất cứ tình huống nào, mình cũng có sẵn một vài câu hỏi ngược lại, nhưng phải tuỳ tình huống phỏng vấn lúc đó nữa, không được rập khuôn
bắt chước. Và phải chân thành, mọi
lời nói đều xuất phát từ
trái tim mình. Cái gì từ trái tim sẽ đến với trái tim, dù chỉ là một
ánh mắt thiết tha. Cậu
sinh viên nghe nói thế, cám
ơn Tony. Lúc đó chỉ cho cậu ấy cái
email yahoo mà giờ
quên mất password (mật mã) để vào. Nên không rõ cậu ấy thế nào bây giờ. Nhưng tin chắc, dù làm gì, cậu ấy cũng sẽ
thành công.
Tony kể lại câu chuyện này để nhắc
các bạn trẻ là, nếu tìm việc trong nước khó quá thì tìm kiếm các
cơ hội việc làm ở nước khác. Cứ vô
google, gõ “Job and recruitment in Singapore” hay nước nào mình muốn, cứ nộp hồ sơ, cứ tự tin xách giỏ lên đường, tích luỹ
tiền và
vốn sống. Tiếng Anh không nhất thiết phải cực kỳ
giỏi đâu, cứ giao tiếp, nghề dạy nghề, tự đào tạo, rồi ổn hết cả thôi, miễn là người ta nhận mình vô làm là được. Sợ gì ai. Ai xài xể, nói tôi là
con của dượng Tony, không phải người vừa đâu nhé.
Và nhất nhất sau này, dù làm gì, cũng phải chuẩn bị thật kỹ,
tiếng Anh gọi là phải “ well-prepared”, thì mọi thứ đều
hanh thông thuận
lợi. Biển rộng trời cao, cứ vẫy vùng.
-------------------------
Tiêu đề bài viết là lời bài hát Nhật ký của
mẹ, tác giả Nguyễn Văn Chung
Bài học tương tự của Dượng