Sức lao động là 1 loại hàng hóa, và
lương chính là giá cả của hàng hóa đó. Nên hàng
tốt giá cao và ngược lại. Có hàng bán chạy cũng có hàng tồn kho. Nên mỗi
bạn phải tự
thay đổi, để
chất lượng tốt, mẫu mã
đẹp mới dễ bán. Vì sức hàng hóa là
sản phẩm có thể thay đổi theo
quyết tâm của mỗi
cá nhân. Tập
thể dục thể thao
cho cơ thể tráng kiện. Hớt tóc
gọn gàng,
ăn mặc sạch sẽ thơm tho để ngoại quan dễ coi 1 chút. Rồi
chăm chỉ đọc sách,
học ngoại ngữ,
đọc báo tin tức
kinh tế xã hội, tăng cường
kỹ năng giao tiếp. Cần gì phải lên trung
tâm, không có
tiền thì học kiểu không có tiền. Mở
internet ra, gì không có. Vô
youtube.com, tha hồ giọng Anh giọng Mỹ. Lên các
nhà văn hóa thanh niên tham gia câu lạc bộ
tiếng Anh, các nhóm này nhóm kia,
chạy bộ ở công viên, chạy trước nhà trọ, chạy trong phòng cũng
được.
Làm thêm chẳng từ việc gì để cọ xát
thực tế. Ngày xưa, từ năm 2 năm 3 là
Tony và các bạn cùng trang lứa đã làm thêm đủ nghề, từ
phục vụ bàn, mở cửa ở khách sạn,
tiếp thị,
điều tra thị trường,
bán hàng…vừa có tiền vừa có kinh nghiệm. Và bữa
phỏng vấn chính là bữa
GIỚI THIỆU và
ĐÀM PHÁN BÁN HÀNG HÓA SỨC LAO ĐỘNG, nên phải
chuẩn bị chu đáo.
Có hàng hóa tốt rồi tổ chức rao bán khắp nơi, ở Hà Nội hết việc thì đi Đắc Lắc. Tụi Tây tụi Nhật, nhà
giàu gấp mấy lần mình mà vẫn đi châu Phi
làm việc có sao đâu.
Đời người như cái
đồng hồ cát, maxium 100 năm, 1 ngày
sống là 1 ngày mình càng gần đến
cái chết, mắc mớ gì mình lành lặn chân tay, biết đọc biết viết mà sáng
ngủ dậy, rồi ăn, rồi ngủ, rồi hết ngày, uổng vậy.
Đừng đổ lỗi cho ai. Đâu có thể thay đổi chương trình
giáo dục, cũng đâu có thể thay đổi
thầy cô, chỉ có 1
giải pháp duy nhất là
TỰ THAY ĐỔI MÌNH. Giờ các
doanh nghiệp nước ngoài, các
công ty tư nhân...không
quan tâm anh tốt
nghiệp trường nào cả, qua được bài test
IQ,
EQ,
kiến thức xã hội và tiếng Anh là vô làm. Còn
giỏi nữa thì
xuất khẩu qua nước ngoài làm việc. Không thì mở cái gì đó
tự làm. Bỏ mấy trăm ngàn làm vốn, xuống ngoại thành mua
rau về đầu hẻm
ngồi bán cũng được vậy. Hỏi lý
do thất nghiệp, đụng cái đám bất
tài này là tụi nó
đổ thừa xoen xoét. Tại nền giáo dục, tại thầy cô, tại cái trường,
khởi nghiệp làm gì có vốn, thất nghiệp vì không có quen biết lớn, không ai xin cho mình đi làm….toàn lý do của người khác chứ không bao giờ nói
TẠI MÌNH. Nên các bạn gặp đám này, nói thẳng luôn: thất nghiệp là tại mày
LƯỜI chân tay và
LƯỜI động
não.
Bèn tự mình
giải thích. Có thể do kinh tế gia đình bây giờ cũng đủ đầy nên chu cấp cho
con cái khá nhiều, làm triệt tiêu
khả năng phải làm việc để
tồn tại của 1 số bạn. Có nhiều bạn kể với Tony, tốt nghiệp xong, em đi làm cũng được mà không đi cũng được, tháng nào cũng có mấy triệu gia đình gửi lên xài. Nên
thái độ với
công việc không tốt vì không có
áp lực và
đam mê. Tony có lần hẹn phỏng vấn bạn kia, đọc thấy
bằng cấp tuyệt vời, thế là hẹn 2h chiều hôm sau lên phỏng vấn. Ngồi đợi đến 3h không thấy đâu, mới điện hỏi ai dè nó nói anh ơi em
quên mất. Giờ em đang
ngủ trưa, có gì mai em lên được không? Dạ được, anh Hai.
Có cô bé kia tốt nghiệp loại giỏi, phỏng vấn đã đời vào làm được 2 ngày thì lấp ló vào phòng Tony, nói em xin nghỉ vì 'Em tốt nghiệp về
quản trị mà đi làm như thế này, má em biết má em mắng
chết. Em phải làm đúng chuyên môn đào tạo là quản trị
chiến lược". Dạ, thôi em về kêu má em mở công ty rồi em ngồi quản trị chiến lược đi, chứ ở đây chỉ có mình anh làm việc đó thôi, em đòi làm thì anh thất nghiệp sao.
Rồi hồ sơ
xin việc sơ sài bắt ớn. Đâu cái đơn mua ngoài cửa hàng tạp hóa, viết vài chữ ở chỗ chấm chấm chấm. Rồi giấy khám
sức khỏe cái chi cũng 10/10, cứ như
bác sĩ tặng không. Rồi thấy ghi “kính gửi công ty phân bón Phượng Hồng” mang đến nộp, mình nói đây là công ty Phượng Tím em à, nó cãi Phượng Hồng. Mình nói ủa công ty của anh thì anh phải biết chớ, tên là Phượng Tím. Nó cãi 1 hồi thấy không xong nên nói thôi để em sửa lại, miệng lầm bầm nói Phượng Hồng không đặt, đặt Phương Tím nghe lúa thấy
mẹ (mình đoán được, Tony vốn bậc thầy trong
nghệ thuật nhép miệng đoán chữ). Có đứa đi phỏng vấn còn dắt theo 1 đám bạn ngồi lao nhao ngoài cửa, mình hỏi xin
vui lòng cho biết ai đang xôn xao ngoài đó, nó nói dạ đám
bạn thân của em. Mình hỏi, ơ mang theo chi vậy, nó nói tại tụi em đi chung cho vui. Lỡ anh không chịu nhận em thì em giới thiệu đứa khác vô liền cho anh coi. Ôi
dễ thương quá.
Thời gian toàn là
facebook với chat chit, vậy mà đơn xin việc nào cũng ghi
sở thích là “đọc
sách và thể thao”. Cái mình hỏi, thấy bạn ghi sở thích là đọc sách, thế chẳng hay cuốn sách bạn đang đọc có tựa đề gì. Nó bị bất ngờ, và vì nói xạo nên ấp úng một hồi rất lâu rồi trả lởi "Dạ,
cô giáo Thảo". Đó là tất cả nó biết về văn hóa đọc. Còn thể thao, em đang chơi môn thể thao nào vậy. Nó nói dạ em hay quánh bida độ vào buổi tối. Thỉnh thoảng cũng có đánh bài như
tiến lên xập xám phỏm bài cào. Cũng
vận động tay mắt rất kinh anh à.
Ừa, thấy em hay quá, anh sẽ nhận em.