Khi 
con còn ở trong bụng 
mẹ thì mẹ thật vô cùng 
lo lắng, lo rằng con sinh ra có hình dạng như thế nào, có đầy đủ 
ngón tay ngón chân 
hay không? Khi con sinh ra đời điều đầu tiên là mẹ nhìn tay chân của con, kết 
quả hoàn toàn 
bình thường;
 
 
Con sau khi 
được sinh ra, mỗi ngày 
ăn no rồi lại 
ngủ, tỉnh ngủ là 
cười, buổi tối cũng không 
khóc, mẹ rất lo lắng, đầy lần tỉnh dậy lấy tay thử sờ lên mũi kiểm tra con còn thở không, 
kết quả con vẫn thở đều;
 
 
Con 1 tuổi mà chỉ mới mọc được 2 cái răng, mẹ rất lo lắng, có phải là con chậm mọc răng không? Mẹ mỗi ngày giở các loại 
sách để tìm hiểu, kết quả về sau hàm răng của con mọc rất đều, một chiếc cũng không thiếu.
 
 
Khi con đi 
nhà trẻ, mẹ rất lo lắng, để con một mình ở nơi xa lạ, không biết con có khóc không? Có ăn được nhiều không? Có chịu 
ngủ trưa hay không? Kết quả con rất nhanh 
hòa đồng cùng lũ 
bạn nhỏ, ăn ngủ rất 
ngoan.
 
 
Khi con tham gia dàn đồng ca của cung thiếu nhi, mẹ biết là cần phải 
rèn luyện con, cần phải “
nhẫn tâm” 
kiên trì để con đi một mình, nhưng mẹ rất lo lắng. Trên đường con 
có thể gặp kẻ 
xấu thì sao? Qua đường không may gặp 
tai nạn xe cộ thì sao? Mỗi lần con rời nhà đi là mẹ lo lắng đứng 
ngồi không yên. Kết quả 
hiện tại mỗi lần qua đường con đều dẫn tay mẹ;
 
 
Con lên tiểu 
học, mẹ rất lo lắng, con có thể hòa đồng cùng các bạn ở lớp không? 
Học hành có theo được chúng bạn không? Con có bị 
hấp dẫn bởi quầy bán 
bánh kẹo ngoài cổng trường mà mua ăn hay không? Kết quả tất cả đều diễn ra 
bình thường.
 
 
Khi con lên trung học 
cơ sở, mẹ rất lo lắng, không biết 
sức khỏe con có đủ 
chịu đựng áp lực học hành không? Con có thể thi đỗ lên trung học không?… Kết quả con 
khỏe mạnh lớn dần lên, vượt qua kỳ thi vượt cấp lên trung học;
 
 
Khi con lên trung học, mẹ lại lo lắng, không biết con 
có chí tiến thủ học hành hay không? Hay là lại vướng vào mấy chuyện 
yêu đương? Con có lo học hành để thi đỗ 
đại học hay không nữa? Kết quả, tất cả đều như ý nguyện.
 
 
Con lên đại học, mẹ rất lo lắng, rời gia đình, xa bố 
mẹ con có biết 
chăm sóc bản thân mình? Quần áo có biết giặt giũ sạch sẽ không? Có dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu, 
bạn bè xấu rủ rê chơi bời hay không? Con sẽ 
kết giao với những người bạn nào? Kết quả, rời nhà đi con như 
cá gặp nước, hết thảy mọi chuyện đều 
tốt đẹp.
 
 
Khi con ra nước ngoài học, mẹ rất lo lắng: Không biết con có thích ứng với 
cuộc sống bên đó hay không? Có hoàn thành nổi chương trình học không? Kết quả, 
thành tích học tập của con rất xuất sắc, tất cả mọi việc đều êm đẹp.
 
 
. . . . .
 
 
Thật 
xin lỗi con vì mẹ đã từng lo lắng 
cho con quá nhiều như vậy. Bởi kỳ thực, lo lắng như vậy là hao phí 
năng lượng không cần thiết, là thể hiện rằng mẹ đã không 
tin tưởng ở con, cũng là thể hiện rằng mẹ không đủ 
tự tin vào 
chính mình.
 
 
Từ giờ trở đi mẹ sẽ không còn lo lắng cho con, con có thể dựa vào 
trái tim mình để tự bước đi, đi đến bất cứ nơi đâu, lầm thử bất kỳ công việc nào, lĩnh hội các nền 
văn hóa khác nhau, 
cảm nhận những cuộc 
sống khác nhau, 
kết bạn với những người bạn khác nhau. Mẹ 
tin tưởng vào 
năng lực của con.
 
 
Đương nhiên con có thể sẽ gặp nhiều đau đớn, những 
khó khăn và 
khổ nạn, sẽ có lúc cảm thấy 
cô đơn, thậm chí có lúc cảm thấy mình đầy thương tích. Nhưng đương nhiên con cũng sẽ được nhấm nháp vị ngọt của 
thành công, tình yêu và 
hạnh phúc của mình. Mẹ tin 
tưởng rằng cả đời này con sẽ được tôi luyện. Đến lúc tuổi 
già, thì tất cả những chuyện này sẽ trở thành những 
tài sản vô giá trong ký ức của con.