1. 
Tony có 3 tháng 
học về 
nông nghiệp ở Hà Lan, trong nhóm 
bạn học, 
Tony thân nhất với anh Maik và thường ghé 
nhà anh 
ăn cơm. Bố 
mẹ anh Maik lúc đó khoảng 70 tuổi, đang 
sống ở “nursing 
home”, “home for the aged” (viện dưỡng lão), 
cuối tuần mới về chơi. Tony ban đầu có ý 
khinh thường anh Maik, vì khái niệm “
hiếu thảo” 
phương Đông, thấy 
con cái cho cha mẹ vô viện dưỡng lão như vầy là 
không thể chấp nhận. Một sáng chủ nhật nọ, 
bố mẹ anh Maik gọi Tony qua chơi, vì khen gói trà Ạc-ti-sô Tony tặng ngon quá. 
Trò chuyện với nhau, Tony mới biết việc đi viện dưỡng lão là 
quyết định của ông bà, không phải 
do Maik 
hay vợ Maik 
yêu cầu. Bố Maik nói, ở viện dưỡng lão sẽ 
an toàn hơn cho 
người già. Khi tao hay vợ tao bị cao huyết áp hay té ngã, bấm chuông 1 cái là 5 phút sau, có y tá 
bác sĩ vào xử lý, cho uống hoặc tiêm thuốc, nặng thì viện có 
xe cứu thương đưa ngay đến bệnh viện mổ xẻ. Còn ở nhà, bị như vậy, 
gọi điện thoại, 
con cái từ 
cơ quan nó quýnh quáng chạy về, rồi nó chở đi, rồi 
kẹt xe….thì có khi đã 
chết trên đường. Chưa kể việc mình vô đó, con cái nó yên 
tâm mà công tác 
làm việc hết mình, đi 
du lịch khắp nơi cho thỏa 
cuộc đời, hem có thấp thỏm 
lo sợ 2 thân 
già ở nhà cô quạnh. Điều dưỡng, y tá...có chuyên môn, chăm 
tốt hơn con cháu. Vô viện dưỡng lão là 
lựa chọn tối ưu của 
tuổi già - bố Maik nói.
 
Mẹ Maik kể bạn của bà đều vô đó hết. Sáng sáng, bạn học cũ cùng nhau 
bơi lội, cầu lông, quánh bài quánh cờ, 
nói chuyện trường chuyện lớp nhí nhảnh như ngày xưa. Rồi rủ nhau đi du lịch. Chứ 
ngồi ở nhà nhìn 4 bức tường và cái tivi làm gì, có còn mấy năm sống nữa đâu. Nói chuyện với con cháu ư? Không có nhiều đề 
tài chung để nói 
say mê. Người già hay 
dậy sớm, ngồi tới khuya 
chờ đợi, tụi nó phần lớn đã mệt và xin đi 
ngủ sớm, 
internet này nọ chứ hem thích ngồi “nghe bà 
kể chuyện”. 
Giao tiếp hai bên ít đi, dần dần 
tâm lý bức xúc. Một bên 
sinh con ra, 
mục đích là duy trì nòi giống và có người 
nuôi dưỡng lúc già, nên sinh càng nhiều càng tốt (mục đích sinh con là vì mình chứ không phải vì nó, tâm lý "hào con hào của”, con cái là 
tài sản) thấy nó 
lạnh lùng là 
tự ái, 
giận. 
Nhớ công sinh thành, muốn 
được trả 
ơn, thấy nó 
đối xử tệ là lẩm bẩm “biết vậy tao ngày xưa bóp mũi cho chết”. Đẻ con mà không 
hào sảng, không 
quên công lao. Một bên thì 
căng thẳng vì ràng buộc chữ “hiếu”, không 
vui cũng ráng 
chịu đựng vì truyền thống, 
đạo lý. Vì quan niệm xem “con cái là tài sản” nên can thiệp vô đời tư của nó rất khủng khiếp, thậm chí 
ghét bỏ 
con dâu vì nó dám xài “tài sản” của mẹ hàng đêm. 
Mâu thuẫn gia đình ở 
châu Á xuất hiện chủ yếu do “ăn không ngồi rồi” và “sống chung”. Trong 
tiếng Anh tiếng Pháp, 
chữ HIẾU không có. Họ chỉ có “
trách nhiệm, lòng 
biết ơn, 
sự quan tâm, 
tình yêu thương” đối với ông bà 
cha mẹ. “Hiếu” là một đặc sản của phong 
kiến châu Á, chủ yếu là từ 
tham vọng mở rộng lãnh thổ của hoàng đế Trung Hoa, nên đặt hàng các 
triết gia Khổng Tử Mạnh Tử Lão Tử gì đó vẽ ra nghe thật hay, thành chuẩn mực trong 
ứng xử. “Quân xử thần tử, thần bất tử 
bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong 
bất hiếu”. Tao kêu mày qua nước Sở nước Yên để đánh, mở rộng giang sơn cho “mặt rồng”, hem đi là bất hiếu bất trung. Rồi cần nhân lực, cần 
đàn ông con trai để 
phục vụ chiến tranh nên vẽ ra cái “giữ họ, nối dõi tông đường, phải 
có con trai, "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô" (1 con trai là có, 10 
con gái là không). Rồi 
sợ đàn ông con trai đi chiến trận e ngại người 
phụ nữ ở nhà của mình lấy người khác, nên mấy triết gia đã tròng vô người 
đàn bà chiếc áo "tam tòng tứ 
đức, trinh tiết, 
hy sinh, chịu đựng, thủ tiết thờ 
chồng"...…
Văn minh phương Tây rất khác. Đối với họ, 
đời người là những chuỗi ngày mưu cầu 
hạnh phúc, 
an nhiên, 
vui vẻ, mắc mớ gì ràng buộc nhau cho 
khổ vậy?
 
Bố Maik nói đến cuối tuần, nếu tụi nó đi du lịch thì thôi, còn nếu nó ở nhà thì sẽ đón tụi tao qua chơi, hoặc hẹn nhau ra quán 
cà phê. Khi tụi tao già lắm, bác sĩ dự đoán 
có thể sẽ đi trong vài 
ba tháng, thì chọn hoặc về ở tụi nó, hàng ngày thuê điều dưỡng tới. Còn không thì ở luôn ở viện, sắp 
mất thì gọi con cháu qua nhìn mặt lần cuối. Hai 
vợ chồng tao vừa ký hợp đồng, chọn gói “ở viện đến ngày mất”, vì về đây, chết trong căn phòng này, mấy đứa con của thằng Maik nó sợ 
ma tội tụi nó…Nói xong ông bà 
cười ha hả, không thấy có gì 
muộn phiền gì.
 
Sau bữa đó, Tony để ý quanh các khu dân cư, viện dưỡng lão vô cùng nhiều. Có loại dành cho người 
thu nhập thấp do nhà nước 
đầu tư, và có loại dành cho 
người giàu, 
đẹp như resort. Đây là mô hình các bạn làm bất động sản có thể lưu ý.
 
 
2. Tony định 
kinh doanh bất động sản 
nghĩa trang, vì thấy 
thị trường lớn, nên có hỏi ý họ xem sao. Bố mẹ Maik nói, hiện nay trên 
thế giới, không nước nào 
khuyến khích phát triển bất động sản 
nghĩa trang. Đất đai cần PHẢI ưu tiên dành cho người sống, cho thế hệ sau. Người chết, cái xác người chỉ là phân tử hóa hữu cơ N, C, H, Ca,…giống nhau cả. Khác nhau là ở 
giá trị tinh thần, là 
nhân cách của 1 
con người để lại cho đời, cái đó mới vĩnh viễn trường tồn. Người chết cần hỏa táng cho văn minh. Chôn kiểu cũ sẽ ô nhiễm nguồn đất, nguồn nước. Mồ mả chỉ nên 2-3 mét vuông, có cái lọ tro ở dưới, trồng hoa xung quanh cho yên 
bình, như nhau hết. Chết đã là chấm dứt mọi thứ. Việc phát triển nghĩa trang to đùng, xây mộ cao ngất là một sự 
lãng phí. Không có nghĩa trang nào 
tồn tại vài trăm năm, xây cho to lắm, thì thế hệ sau nó cũng quy hoạch, hốt cốt đi chỗ khác. Tony nghe xong thì chợt hiểu ra. Nghĩa trang Massiges ở 
Sài Gòn, xưa là chỗ chôn cho nhà 
giàu Pháp, chưa tới trăm năm biến 
thành công viên Lê Văn Tám. Hay khu đất xây sân 
vận động Đà Lạt bây giờ, xưa thì là nghĩa trang rất xa thành phố, giờ lọt thỏm giữa trung tâm. Không ai biết mộ ông tổ 5 đời trước của mình 
ở đâu. Hoàng đế Trung Hoa xưa, ông nào cũng coi 
phong thủy hàm rồng để táng vào, lựa thế núi thế sông, thanh long bạch hổ, xây lăng tẩm cao ngất, chôn theo cả ngàn người….nhưng giờ có hem có đứa con cháu nào phát được. Hem có 
tỷ phú hay nhà bác học đoạt giải Nobel nào là con cháu vua Hán vua Tần cả. Cho nên, 
tư duy về người chết, 
cái chết…phải khác.
 
 
3. Ở các nước châu Á phát triển, vì truyền thống ông bà muốn ở gần con cháu, các 
công ty bất động sản ở đây tạo ra mô hình ‘chung cư hiếu thảo”, “cư xá đại đồng đường”, “chung cư gió heo may”… như 
Singapore, 
Hàn Quốc, Hồng Công, Đài Loan, Nhật, các tp lớn 
Trung Quốc, Malaysia, 
Ấn Độ, Ả Rập... Những khu nhà phố cũ nát đều được các công ty 
thương lượng mua lại từng căn một, đập hết xây thành 2 khối nhà, mật độ xây dựng chỉ 20%, 80% còn lại là cái sân trồng cây để tập 
thể dục, phía dưới là 2-3 tầng hầm để để xe 
ô tô cho cư dân, có trạm 
xe buýt để người già bắt đi vô trung tâm hay đi chùa, nhà thờ... Họ được công ty bất động sản cấp lại 2 căn hộ, 1 căn cho con cháu ở tòa A, 1 căn cho ông bà ở tòa B, số còn lại công ty bán. Ai cũng 
hào hứng dọn đi, nên thành phố càng ngày càng sạch đẹp, xinh tươi. Tòa B của người già ở có camera 
giám sát mọi ngóc ngách (trừ phòng ngủ và nhà tắm, nếu không, lúc mấy ông bà thay đồ, 
bảo vệ nó thấy da nhăn nheo nó hết muốn 
lấy vợ). Bảo vệ hàng ngày coi ngó cả chục cái màn hình, thấy ông bà nào té ngã, thì xử lý liền. Bác sĩ y tá xe cấp cứu túc trực ở đó. Cứ sáng sáng, ông bà xuống sân 
tập thể dục, con cháu tới vòng tay thưa ông bà rồi ra đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt của trường đến đón 
đi học. Nhà nước quy định 100% trường phổ thông phải có xe buýt đưa đón 
học sinh (school-bus), không có chuyện trường 1000 học sinh thì tan học, trước cổng trường có 1000 chiếc xe máy chờ đón con. Chiều chiều, ông bà xuống trạm buýt đón con cháu lên, cho 
ăn uống xong bố mẹ nó đi làm về thì ghé đón về. Có thể ăn cơm chung rồi ai về nhà nấy. Cười nói rộn vang.
 
 
Ai đó nói tuổi xế chiều là tuổi “gió heo may”. Gió lành tươi mát hay gió 
phiền não sầu thương, âu cũng là do con người 
nhận thức và tổ chức 
cuộc sống của họ mà ra vậy.