Tony đã tham quan trường số 1 và số 3, trường số 2 chưa có
cơ hội, hẻm biết có bạn
con dượng nào
học ở đây không nữa, nếu có báo
cho Tony biết để ghé thăm.
Lần thăm quan trường Kennedy là lúc Tony còn theo học ở HBS (
Harvard Business School). Nếu mình đi từ trường
kinh doanh Harvard thì băng qua cầu Anderson Memorial, dọc theo đường J.Kennedy street sẽ nhìn thấy ngôi trường Kennedy này bên phía trái. Một bữa nọ, Tony
được bạn đang học trong đó rủ vô tham quan, tình cờ ở giảng đường lớn có một cuộc thi
hay một buổi học, Tony mới vô dự thính. Trên bục
thuyết trình là một bạn
sinh viên người
Trung Quốc, nói
tiếng Anh khá lưu loát. Bạn
hùng biện đại ý là “tôi
tự hào là người Trung Quốc, đất nước 5000 văn hiến”. “Tôi càng tự hào vì mình sinh ra và lớn lên ở Tây An, từng là kinh đô mấy đời vua Tần Thủy Hoàng, Võ Tắc Thiên, Đường Minh Hoàng…”. “Tôi tự hào vì nền
kinh tế Trung Quốc đã soán ngôi
Nhật Bản trở thành nền kinh tế lớn nhì
thế giới”. “Tôi tự hào và tự hào…”
Rồi thấy mọi người giơ tay hỏi thăm về các
thành tích và
thành tựu của Trung Quốc, thấy bạn nói ro ro, cần cái gì thì bấm nút chiếu số liệu lên ngay, như GDP, dân số,
xe hơi,
giáo dục, y tế…Nói chung về mặt
chuẩn bị thuyết trình thì quá chuẩn.
Sau đó một bạn Nhật lên, cũng “tôi tự hào vì đến từ nước Nhật, quê hương tôi là nước
châu Á duy nhất trong group G7 toàn cầu.
Người Nhật nổi tiếng thế này thế kia thế nọ...
Sản phẩm Nhật nổi tiếng thế này thế kia”. Rồi cũng thảo luận, không có gì đặc sắc cả.
Tony
ngồi nghe mà thấy
buồn ngủ. Đâu khoảng 6-7 bạn thuyết trình xong (mỗi bạn được nói 5 phút và các bạn được chất vấn mấy phút sao cho một buổi học kéo dài trong 120 phút là nghỉ giải lao), thì ông
thầy lên tóm tắt. Ổng hỏi nãy giờ các bạn nói "tôi tự hào là người đến từ đất nước văn hiến, nhưng cho tôi hỏi là các bạn có là người
văn minh?" Cả nhóm thuyết trình ngồi trên bàn đầu có vẻ lúng túng. Không ai dám giơ tay nên ổng mới nói thêm là, “chúng ta chỉ nên tự hào khi mỗi chúng ta là một
người văn minh”. Cả lớp nhìn nhau và nhiều tiếng ồ, nhiều cánh tay đưa lên. Ông ra dấu hiệu hạ tay xuống rồi
giải thích, đại ý là “trời xui đất khiến sao đó mà mày sinh ra ở đất nước đó, có gì mà tự hào”?
Tư duy thông thường của chúng ta là “I am proud of abc (tôi tự hào vì abc), nhưng toàn là của người khác, không phải của mình. Giả sử tôi tự hào vì sinh ra ở một vùng đất hiếu học, nhưng tôi chả muốn học, thì có gì mà tự hào, không lẽ mày tự hào giùm? Tôi tự hào vì tôi sinh ra ở vùng đất võ, nhưng không
tập luyện gì, thấy
trộm cướp là chạy
mất dép, thì có nên tự hào không? Tôi sinh ra trong một thành phố có bề dày lịch sử mấy ngàn năm, thì tôi hỏi các bạn đã có đóng góp gì cho thành phố ấy chưa? Mắc mớ gì người Tây An, người Bắc Kinh thì tự hào còn người một làng quê nào đó ở tỉnh Cam Túc thì không? Nhiều bạn tự hào vì
cha mẹ tôi là, ông bà tôi là…thì đó là chuyện của ông bà
bố mẹ các bạn. Họ có đoạt giải Nô ben thì tôi chỉ
tôn trọng họ thôi, tôi không tôn trọng bạn chỉ vì bạn là con của ông ấy. Chừng nào bạn có thành tựu gì đi, lúc đó bạn hẵng tự hào”.
Khi thầy vừa dứt lời, những tràng pháo tay vang dội. Thầy nhìn
đồng hồ và nói "nhiều bạn ở đây tự hào mình là sinh viên Harvard, nhưng điều đó không có
ý nghĩa gì cả,
đơn giản nó chỉ là cái
trường học. Còn cái bạn đóng góp cho
xã hội mới là cái mà các bạn nên tự hào. Vì hết giờ nên tôi chỉ
trả lời 1
câu hỏi, ai hỏi nào". Nhiều cánh tay giơ lên nhưng thầy chỉ một chị người da đen bé nhỏ ngồi trong 1 góc, chị giới thiệu chị là giảng viên
đại học ở Nigeria. Chị hỏi “nếu ai đó hỏi tôi, bạn có tự hào khi bạn là người Nigeria không, thì tôi sẽ nói thế nào, thưa thầy”. Ông thầy mới mỉm
cười đáp, bạn hãy nói là “Tôi là người Nigeria, tôi đến từ Nigeria và tôi tự hào vì tôi là một người
tử tế trong 7 tỷ người trên trái đất này”.
Lớp học nghỉ giải lao trong tiếng lao xao của nhiều học viên. Chúng ta phải có
tầm nhìn quả đất, chúng ta là công dân toàn cầu mà còn tư duy tỉnh này tỉnh kia, nước này nước kia chi cho mệt. Tony
chia tay bạn, đi vài bước nữa là tới quán phở Le’s Vietnam Cuisine rất nổi tiếng ở Harvard Square. Tony gọi tô phở
xe lửa ra
ăn, và thấy nhớ
Việt Nam quá trời quá đất…