Để
Tony kể các bạn nghe chuyện này. Cách đây mấy năm, có 2 cô bạn tên A và B rất thân nhau ở trường Lý
Tự Trọng Nha Trang, đều là CLB
con dượng. Cả hai đều đậu cử nhân điều dưỡng ĐH Y khoa Tp HCM, và cử nhân điều dưỡng (hệ cao đẳng) của Cao Đẳng Y Tế Tỉnh. Bạn A gia đình có
điều kiện nên vô
Sài Gòn, bạn B
nhà nghèo nên
học ở tỉnh, buồn ghê lắm, nói con muốn vô Sài Gòn để có
môi trường học tập tốt hơn. Gặp
Tony ở bờ biển, bạn B ngồi
ăn xoài chấm mắm ruốc mà
khóc miết, nước mắt ướt cả lai láng rớt xuống chén mắm, Tony nhìn mắm ruốc mà
tưởng mắm nêm. Tony nói thôi, con học đâu chẳng
được, học là ở mình chứ không phải ở cái trường.
Sang Ha Vợt mà không
tự học thì cũng
thất nghiệp như thường. Vì
kiến thức bây giờ trường nào chả giống nhau, ăn thua là
khả năng NHẬN THỨC để tự học của mỗi đứa. Nghe lời Tony, thế là bạn học chuyên môn rất tốt. Tiêm thuốc tên thuốc tên gốc thuốc bắt mạch thành thạo. Rồi
tiếng Anh, bạn học rất chăm, tranh thủ đi hướng dẫn Tây
du lịch ở Nha Trang để kiếm thêm
tiền vào lúc rảnh rỗi. Rồi bạn
bơi lội thể dục thể thao
chạy bộ cả chục km nên cơ thể vô cùng
khỏe mạnh. Tốt
nghiệp xong, bạn qua
Đức làm điều dưỡng viên
cho bệnh viện dưỡng lão của Đức theo một chương trình
xuất khẩu lao động. Vì bạn
phục vụ tốt quá,
dễ thương quá nên mấy ông bà lão ở đó thương, tìm cách giữ lại. Giờ bạn vẫn làm ở một viện dưỡng lão tư nhân,
lương 4000 Euro, bạn ăn ở hết 1500, còn dư 2500 tháng, tức hơn 50 triệu. Chưa kể
con cái mấy ông bà
già đó vô thấy
chăm sóc cha mẹ họ tốt nên biếu thêm tiền. Bạn B cứ chiều chiều tan ca là vô uống
cà phê Starbucks ở Berlin, ly Mocha Ice Blended giá tới 6 Euro trước mặt. Bạn cũng ngồi khóc vì
nhớ nhà, bèn lấy
Iphone 6Plus ra chat facetime với
cha mẹ ở quê liền. Tranh thủ
nghỉ phép là đi hết mấy chục nước châu Âu coi cho đã con mắt. Post cảnh đồng hoa
tu lip, oải hương, sông Seine sông Thames sông Danupe, ...lên FB
bạn bè nói
ghen tụy quá. Ghen tụy sao không học không
tập thể dục không đi
làm thêm đi?
Còn cô bạn A thì
tốt nghiệp lèo
tèo, chuyên môn trung
bình, tiếng Anh không biết, nhờ cha mẹ xin mãi vô được một bệnh viện lớn của Sài Gòn, lương đâu 4-5 triệu. Nghỉ
lễ là bạn A về Nha Trang, cũng ra bãi biển ngồi, ăn xoài chấm mắm ruốc, khóc vang dội một góc bể. Nói đời sao
khổ. Rồi post lên FB than trời, trách đất, trách trường ĐH, trách trường cấp 3, trách cha mẹ sao không
giàu có, trách thằng bồ sao không phải là Tèo Đô la…
Đấy. Các bạn thấy đấy. Học đâu chẳng được.
Giỏi dở
DO MÌNH. Thanh niên mà có
ngoại ngữ,
có thể lực, có
trí lực thì nó khác ngay,
kiếm tiền quốc tế nó khác ngay. Các bạn phải
chăm chỉ, có tiền thì PHẢI lên trung
tâm học, có tiền qua Philippine học luôn. Ít hơn thì lên British Council, Việt Mỹ, ILA, Clever
Learn, Equest, Wall Street, Appollo...cứ trung tâm là được.
HỌC LÀ MÌNH HỌC, không phải
TRUNG TÂM HỌC nên cần gì TRUNG TÂM LỚN. Muốn thành A hay B trong câu chuyện trên? Cứ đâu phải vô Sài Gòn, Hà Nội là thành
danh? Không có tiền thì học trên mạng, học nhóm. Không có tiền tại không chịu đi
giữ xe, bưng bê làm này làm nọ...có tiền mà học.
Không biết
nói tiếng Anh là
DO MÌNH làm biếng, không có động cơ. Không có chuyện không có khiếu hay
phương pháp gì cả. Phương pháp thì người ta chỉ rồi, trên mạng có đầy sao không search? Search rồi sao vẫn không chịu nghe theo, không
làm theo? Ở các nước bắt buộc
học tiếng Anh như Sing, Phi, Ấn, Hồng Công…chưa có
học sinh nào bỏ học vì học tiếng Anh không được. Và
ngôn ngữ mẹ đẻ của họ vẫn lưu loát như thường. Các nước châu Âu, việc nói 3 ngôn ngữ lưu loát
ví dụ như người
Bỉ, họ biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Hà Lan...là điều dĩ nhiên. Đầu mình chỉ sử dụng có 5% dung lượng bộ
não, cứ học thêm học thêm.
Tập luyện tập luyện.
Đọc sách đọc sách. Làm thêm làm thêm.
Va chạm va chạm. Đi đi đi. Chơi chơi chơi.
Khí thế vô nào...
Làm biếng thì đời khổ ráng chịu chứ
trách móc tự ti làm gì. Cứ giỏi giang lên thì khắc sẽ hất mặt lên trời. Trước khổ, sau
sướng.