Khổng tử nói: “
Chi Lan sinh vu thâm cốc, bất dĩ vô nhân nhi bất phương; quân tử tu Đạo lập đức, bất vi cùng khốn nhi cải tiết” (Cỏ Chi Lan 
sống ở hang núi sâu, không vì ở chốn không người mà không thơm; người quân tử tu Đạo lập đức, không vì khốn cùng mà 
thay đổi.)
 
 
Quân tử dùng hành động thể hiện
 
Khổng Tử 
trả lời: “
Quân tử dùng hành động của mình thay lời nói, lời nói đi đôi với việc làm, trong mỗi lời nói và hành động, nỗ lực làm theo đạo của Thánh hiền; tiểu nhân chỉ khoe tài miệng lưỡi, một mặt yêu cầu và chỉ trích người khác, bản thân lại không thực hiện. Quân tử dùng thành tín đối xử với mọi người, sau khi hiểu rõ bạn bè có chỗ không phù hợp đạo đức nhân nghĩa, sẽ dùng lời lẽ chính nghĩa khích lệ giúp người xung quanh hướng thiện, nội tâm xuất phát từ trách nhiệm muốn bảo vệ mọi người, sau đó quan hệ bạn bè càng thêm thân cận; tiểu nhân coi việc loạn cộng đồng làm cơ sở, thoạt nhìn bề mặt là nhất trí, nhưng sau lưng lại công kích lẫn nhau.”
 
 
Khổng Tử còn nói: “
Quân tử hoài đức, tiểu nhân hoài thổ. Quân tử hoài hình, tiểu nhân hoài huệ.” (Người quân tử tâm lưu đạo đức, kẻ tiểu nhân trong tâm chỉ có đất cát; quân tử muốn dùng 
hình phạt để 
giáo huấn bản thân và nhắc nhở người khác, tiểu nhân luôn 
ghi nhớ ân tình mình ban cho người khác và cầu xin người khác 
bỏ qua sai lầm của mình). Chính là nói điều mà người quân tử và tiểu nhân lưu giữ trong tâm mỗi người là khác nhau. Quân tử không 
làm người nước chảy bèo trôi, càng không thông đồng làm bậy, mỗi ngày đều 
lo lắng bản thân làm sao cho đúng 
đạo nghĩa; tiểu nhân chỉ 
ôm giữ không gian của riêng mình. Trong 
nội tâm người quân tử luôn giữ một phần quy củ, luật pháp, không thể vượt qua 
giới hạn; tiểu nhân chỉ 
cân nhắc tư 
lợi cá nhân, trong đầu chỉ chứa đầy cái hàm ân và 
lợi ích của bản thân. Như trong “Đệ Tử Quy” có viết: “Thiện tương khuyến, đức giai 
kiến. Quá bất quy, đạo lưỡng khuy” (Dùng thiện 
khuyến khích, Đức được kiến lập khắp nơi. Làm quá khỏi khuôn phép, thì cả quy củ và đạo đức đều băng hoại). Chỗ làm của tiểu nhân và quân tử là khác nhau.
 
 
Lời nói và việc làm của 
con người đều tùy tâm mà phát, quân tử lấy tâm dùng người, lấy tâm dùng lý, lời nói và việc làm tự nhiên sẽ 
lương thiện và 
nhân hậu, 
yêu người không lợi riêng mình. Khi một nơi nào xuất hiện một người chính nhân quân tử, thiện niệm thuần khiết của người đó sẽ ảnh hưởng một phương, làm 
thức tỉnh lại đạo đức 
lương tri, gieo mầm 
mỹ đức nhân hậu lương thiện.
 
 
Khổng Tử dẫn đệ tử về nước Tống, đến đất người Khuông, bởi vì có một người tên Dương Hổ đã từng 
bạo hành người dân nơi đây, nên người dân bản xứ thấy bề ngoài của Khổng Tử giống với Dương Hổ, liền cho rằng Dương Hổ lại tới nữa, liền chạy nhanh báo cho lãnh 
chúa Giản Tử.
 
 
Giản Tử nghe xong, lập tức xuất binh sĩ, mặc thêm áo giáp, đuổi ngựa tiến về phía trước, đem đoàn người Khổng Tử bao vậy lại. Tử Lộ trời sinh tính tình 
dũng mãnh, vừa thấy người Khuông không biết vì lý 
do gì mà 
khí thế hung hăng, vô cùng không 
vui, liền cầm lấy binh khí muốn đối chiến với họ. Khổng Tử thấy, lập tức ngăn cản Tử Lộ rồi nói: “Có người 
tu hành nhân nghĩa nào, lại không thể cải biến hung bạo của người đời chứ? Không truyền thụ thi thư, không 
học tập 
lễ nhạc, đó là lỗi của ta. Nếu việc truyền bá 
đạo lý của Tiên vương và tôn phục luật pháp cổ xưa lại trở thành 
khuyết điểm, thì đó không phải 
lỗi lầm của ta. Sau khi Chu Văn Vương 
chết, 
văn hóa điển tịch đều không phải ở chỗ của ta 
hay sao? Trời nếu muốn tiêu diệt văn hóa 
nhà Chu, như vậy ta cũng không giữ những văn hóa này rồi, nếu trời không muốn diệt những văn hóa này, người Khuông kia 
có thể làm gì ta đây? Nào ! Tử Lộ, ngươi hát, ta phụ 
họa.” Tử Lộ nghe Khổng Tử dạy bảo, liền 
buông binh khí, lấy đàn ra 
bắt đầu đàn hát, Khổng tử cũng theo đó phụ họa lên, hát được 
ba lượt, người Khuông biết là Thánh nhân, không phải là Dương Hổ, liền cởi bỏ áo giáp, giải tán.
 
 
Khổng Tử trong lúc bị người Khuông bao vây, 
nguy hiểm tứ bề, lại có thể 
bình tâm 
tĩnh khí, trước tiên xem xét sai lầm của bản thân. Như không có gì xảy ra, tiếp tục dùng Lễ Nhạc giáo hóa người đời, gảy đàn ca hát. Một hành động kia, so với Dương Hổ hoàn toàn khác hẳn, trong thoáng chốc người Khuông đã hiểu rõ, người này dù bề ngoài giống Dương Hổ, nhưng lại là một vị Thánh nhân quân tử nho nhã lễ độ, cảm thấy 
hổ thẹn và 
cảm động, cởi giáp mà về. Khổng Tử dùng Nhân trị người, 
thay đổi tình thế, được xưng là thiện nhân vậy. Khiến người đời 
cảm nhận được tính tình cương trực và 
ý chí rộng lớn nhân hậu, lấy kế thừa truyền thống văn hóa làm trách nhiệm của ông.
 
Đại Thuấn đội mũ gì?
Có một lần Lỗ Ai Công hỏi Khổng Tử: “Trước kia, Vua Thuấn đội mũ gì?” Khổng Tử không trả lời ngay, Ai Công liền hỏi: “
Quả Nhân hướng ngài thỉnh giáo, 
vì sao ngài không nói lời nào ?” Khổng Tử thi lễ đáp: “Bởi vì 
vấn đề Quân Thượng hỏi, không đặt ở điều quan trọng, nên thần đang lo nghĩ không biết trả lời ra sao.” Ai Công nghe thấy lạ nên nói: “Điều quan trọng kia là gì vậy?”
 
 
Khổng Tử nói: “Lúc Vua Thuấn làm Quân Vương, yêu dân như 
con, tuyển hiền tài chọn 
năng lực. 
Đức hạnh của người cao như bầu trời, dày như đất, lại 
điềm tĩnh khiêm nhường; cách Người 
dạy dỗ như bốn mùa, 
bao dung vạn vật, khiến vạn vật sinh trưởng, cho nên bốn biển đều tiếp nhận Người dạy dỗ. Cả Phượng Hoàng và Kỳ Lân đều xuất hiện, muôn chim thú cũng được 
cảm hóa bởi 
ân đức của Ngài. Không có 
nguyên nhân khác, chỉ bởi vì 
tấm lòng Ngài ấy vô biên! Nay Quân Thượng bỏ 
mất những phương diện này, chỉ hỏi Vua Thuấn đội mũ gì, nên thần mới không kịp hồi đáp vậy!”
 
 
Nhìn lại 
xã hội ngày nay, không phải mọi người 
ít nhiều đều giống Ai Công đó sao, ai cũng mong mình được 
đẹp như thần tượng, muốn 
xe phải hợp thời, nữ thì muốn áo quần 
sắc đẹp, nam thì muốn 
tiền tài 
danh vọng, 
trẻ con bị cuốn theo thần tượng, ai ai cũng như vậy, các chương trình truyền hình càng cường điệu những điều này, nên chúng ta ngày càng bị cuốn sâu vào, đến nỗi tính khí, 
tâm hồn mình tệ hơn hẳn lúc nào không biết? Đó không phải vì điều chúng ta 
truy cầu hàng ngày đều là những thứ bề ngoài chóng qua hay sao?
 
 
Đức hạnh của Vua Thuấn cảm hóa bầu trời, ân huệ của ngài bao trùm mọi nơi, các triều đại chư hầu quân vương, ai cũng 
ngưỡng mộ đức hạnh của ngài, bởi ngài ấy dùng thiện trị vì thiên hạ. Lỗ Ai Công thân là vua một nước, muốn hỏi Khổng Tử, nhưng mở lời lại hỏi Vua Thuấn đội mũ gì, không hỏi quốc kế dân sinh, Ai Công muốn vẻ ngoài của mình cũng giống như Vua Thuấn để được người đời truyền tụng, lại không nghĩ rằng Vua Thuấn trở thành huyền thoại không phải vì vẻ bề ngoài mà vì đức hạnh của Người. Điều Ai Công làm ấy chính là bỏ gốc lấy ngọn, bỏ lớn lấy nhỏ. Khổng Tử chậm trả lời, không phải không trả lời, mà chỉ 
hy vọng có thể trợ giúp Ai Công mang lại 
an bình và 
thịnh vượng cho đất nước, đặt điều quan trọng ở trong lòng. 
Học tập nặng ở thực chất mà không phải 
hình thức, cần học tập ở Thuấn Vương lòng 
nhân ái, mưu lợi cho muôn dân trăm họ.
 
 
Ở cùng người thiện lương, liền giống như đến ở căn phòng đầy ắp cỏ thơm
Một lần, Khổng Tử từng giảng rằng: “Tử Hạ học 
tiến bộ rất nhanh, bởi vì nó thích ở cùng người hiền đức. Bởi vậy mới nói, ở cùng 
người lương thiện, liền giống như đến ở căn phòng đầy ắp cỏ thơm, 
thời gian dần lâu, dần dần bị đồng hóa. Vì vậy, người quân tử phải 
cẩn thận lựa chọn người bên cạnh mình vậy!”
 
 
Trong “Đệ Tử Quy” cũng nói: “Năng thân nhân, vô hạn hảo. Đức nhật tiến, quá nhật thiểu. Bất thân nhân, vô hạn hại. Tiểu nhân cận, bách sự phôi” (Có thể gần người hiền đức, vô cùng 
tốt. Đức hạnh được đề cao, sai lầm ngày càng ít. Không gần người hiền đức, vô cùng hại. Tiểu nhân sẽ đến gần, trăm sự tồi). Cũng nói lên rằng gần người hiền đức, gần 
thầy tốt bạn hiền, có thể đề cao đạo đức và 
học vấn của mình. Quân tử 
tu thân, lúc nào cũng tự xét lại bản thân, để phẩm đức của mình mỗi ngày thêm tốt đẹp, 
nghiêm khắc kiềm chế bản thân mà 
rộng rãi với người, những điều này đến từ một nội tâm thanh 
tịnh, là một loại đức hạnh 
khoan dung và nhân hậu.
 
 
Khổng Tử còn nói: “Quân tử học đạo tắc ái nhân”, nghĩa là quân tử 
thấu hiểu đạo lý nên yêu mến người khác, lấy điều bản thân học được để đối xử với mọi người, trong xử sự, 
giao tiếp, dùng 
phẩm hạnh tốt đẹp của mình cảm hóa 
lòng người, lòng lương thiện giống như nước, vun bồi cho vạn vật mà không tranh dành với ai.