Vài ngày trước, tôi viết
cho mẹ của một người
bạn một bức thư mời, trong đó
yêu cầu giới thiệu đầy đủ ngày tháng năm sinh của bà. Vì vậy, tôi liền
gọi điện thoại hỏi bạn mình. Bạn tôi nghe tôi hỏi vậy thì bỗng
im lặng, sau đó
áy náy nói.
“Tớ không
nhớ rõ lắm. Tớ chỉ nhớ
ngày sinh nhật theo lịch âm là ngày 16/8, nhưng không nhớ rõ bà sinh năm bao nhiêu”.
Tôi lại hỏi nó:
“Cậu biết mẹ cậu bao nhiêu tuổi không? Tớ tính xem là năm bao nhiêu”.
“Hình như là 57, 58 tuổi, tớ cũng không rõ lắm. Đợi tớ tìm hộ khẩu rồi
trả lời cậu”.
Đặt
điện thoại xuống, tôi chẳng thể nào mà
bình tĩnh. Tôi không ngờ làm một người
con vậy mà chẳng nhớ nổi mẹ mình bao nhiêu tuổi. Bởi vì là một người có tính
tò mò. Tôi cũng hỏi vài người bạn cùng
công ty, nhưng kết
quả lại khiến tôi hết sức kinh ngạc. 1/3 số người tôi hỏi đều không biết
cha mẹ sinh ngày bao nhiêu. Một nửa không biết
cha mẹ mình bao nhiêu tuổi. Khi tôi hỏi sao lại không nhớ ngày sinh và số tuổi của cha mẹ mình, người đồng sự của tôi không
do dự nói:
“Vậy thì sao chứ! Người
nhà sao lại phải khách sáo thế chứ. Từ bé đến giờ cha mẹ đều tự mình đón
sinh nhật cho nên không nhớ
được ngày cha mẹ mình là điều đương nhiên”.
Tôi đem những
câu hỏi giống như vậy hỏi hơn 100 vị
phụ huynh. Thì cả 100 người mẹ đều nhớ rõ con mình sinh ngày tháng năm nào và bao nhiêu tuổi. Thậm chí có người còn nhớ rõ là sáng hay ban ngày,
thời tiết ra sao. Điều khiến tôi
cảm động nhất là có người mẹ mắc chứng bệnh
mất trí nhớ tuổi
già vẫn nhớ chính xác không sai lệch về ngày sinh nhật và tuổi của
con gái bà.
Có bao giờ mẹ lại
quên sinh nhật của bạn không? Trước khi đến sinh nhật bạn, cha mẹ đã nhắc nhở bạn từ trước đó rồi. Họ đã
chuẩn bị đầy đủ quà cáp,
bánh sinh nhật,… Mà sinh nhật của cha mẹ thì sao? Mẹ lại chuẩn bị bữa
ăn thật phong phú đợi bạn về nhà. Thế nhưng, con cái có người lại tìm đủ mọi loại lý
do để thoái thác.
Từ khi còn bé, chúng ta đã
ỷ lại vào cha mẹ. Cha mẹ vẫn bảo hộ chúng ta trong vòng tay của mình. Thế nhưng khi lớn rồi, lại thường
bỏ qua cảm xúc của cha mẹ.
Lỗi lầm của chúng ta là coi sự
chăm sóc của cha mẹ thành điều đương nhiên, không cần hồi báo cũng chẳng cần phải
ghi nhớ. Mà trên
thực tế, người chúng ta nên
cảm ơn nhất lại chính là cha mẹ.
Chúng ta cho rằng cha mẹ không cần chúng ta
quan tâm, thực ra họ rất để ý
sự quan tâm của con cái với mình. Lỗi của chúng ta là cho rằng cha mẹ mãi mãi sẽ không già. Thế nhưng khi ngoảnh đầu lại mới thấy tóc họ đã bạc, răng họ đã lung lay. Hóa ra, cha mẹ không phải
thần tiên. Họ cũng đang già đi. Chúng ta không nên bỏ quên, bỏ qua.
Hiếu kính nhất định phải trân trọng cha mẹ khi họ còn
khỏe mạnh. Không chỉ chiếu cố những điều nhỏ nhặt trong
cuộc sống mà chúng ta còn cần quan tâm hơn về
tình cảm của họ. Chớ nên đợi cha mẹ mất đi rồi mới cảm thấy
ân hận, cả đời chẳng thể nào nguôi ngoai…