Tuy nhiên, trong đời, ông lại có lần há miệng mắc quai. Không riêng ông mà chúng ta, ai cũng ít nhất 1 lần. Đó là đâu chục năm về trước, ông có viết 1 bài báo, xem xét bỏ
Tết cổ truyền,
ăn Tết theo dương lịch như các nước
phương Tây. Lập luận của ông là Tết này thật sự là tết của
Trung Quốc, theo nông lịch. Các nước vốn chịu ảnh hưởng của Trung Quốc như
Hàn Quốc,
Nhật Bản cũng đã không ăn Tết này nữa.
Hàn Quốc chỉ xem là holiday, nghỉ 3 ngày, còn Nhật thì bỏ hẳn, chuyển qua tuần
lễ vàng từ
Noel đến Tết dương lịch để nghỉ như phương Tây. Cách đây 40-50 năm, nếu ai nói bỏ nghỉ quá lâu
cho Tết nguyên đán ở Nhật
hay Hàn là bị ném đá, nhưng sau đó, người ta tự động
thờ ơ dần với Tết, các thế hệ sau người ta tự bỏ, vì họ muốn
năm mới là đi chơi nước ngoài, thay vì sáng nào cũng làm lễ cúng bái, chiếm quá nhiều
thời gian.
Giáo sư X còn lập luận là chúng ta
nghỉ tết, thật sự là quá dài. Trước tết thì đã
mất 1 tháng với
tâm lý đã tháng chạp, lúc đó chúng ta
bắt đầu quên dương lịch, toàn tính theo ngày âm, rằng bữa nay là mùng mấy tháng chạp rồi...nên bắt đầu chểnh mảng
công việc,
chuẩn bị nghỉ Tết.
sau Tết thì với quan niệm còn mùng còn ăn chơi, còn Giêng còn ăn chơi, nên mất coi như 2 tháng. Đơn hàng
xuất khẩu đi các nước khác sẽ bị thiệt hại, v.v.v nói chung ông đưa rất nhiều
con số mang tính định lượng để làm cho bài viết
thuyết phục.
Tranh luận là nguồn gốc của
phát triển. Tuy nhiên, tranh luận phải có phưong pháp, nên xoáy vào
vấn đề cần mổ xẻ, tránh công kích cá nhân. Sau bài báo đó, giáo sư chọn
giải pháp im lặng. Không đính chính hay tranh luận lại, vì đó là giải pháp
tốt nhất sau khi cái gọi là rùm beng.
Ở VN, cứ ai phát biểu, thuận tai thì không nói gì, trái tai thì ôi thôi nhận đá mệt nghỉ. Bữa thì 1 ông Việt kiều vốn quen nổ (
thông cảm, dù đã là tiến sĩ hay đang đi hạc như
Tony, cứ phải nổ mới ra chất VK), bữa thì 1 ông "
doanh nhân" chủ tịch hiệp hội gì đó nói năng rất
quả quyết "chúng ta nên, chúng ta phải", bữa thì 1 cô ca sĩ muốn quánh bóng tên tuổi vì lâu rồi hát hẻm ai coi, nhưng tất cả đều có chung 1 cách là mời
phóng viên tới để nghe phát biểu 1 câu xanh rờn, càng xanh càng tốt, đều có trong kịch bản
PR rồi tung lên mạng. Có 1 nhóm người, không rõ phe nào, thấy A phát biểu là ủng hộ A, ném đá B, bữa sau B nói A lại, thấy cũng xuôi tai, quay lại ném đá A
khí thế. Cứ cầm sẵn 2 cục đá trên tay,
đọc xong là ném, loạn xạ. Giống con dơi,
ngồi coi chim và chuột quánh nhau. Thấy chuột thắng thì nói tao là chuột, coi mặt tao nè, giống chuột hem. Thấy chim thắng thì nói tao là chim, vì tao biết bay.
Tony từng tham gia tranh luận với
bạn học trong 1 cuộc rượu hồi còn
sinh viên, đề
tài là "
Nên ăn sáng trước hay quánh răng trước" (
Chuyện ăn của Tony). Đề tài thiệt
dễ thương. Ban đầu rất
vui, sau hồi cay cú, bên này lỡ nói sai 1 chữ, bên kia chụp lấy,
ghi nhớ, triển khai diễn giải khí thế để phản công lại, bên này cũng không vừa, canh me mày nói sai chữ nào là bắt bí liền, lập tức triển khai ý và dùng lý lẽ, dẫn chứng để quật lại. Bên này đuối lý, bên kia hả hê. Sau đó chuyển qua đưa các bậc
phụ huynh vào, rồi sau đó tuyên bố mày vô
văn hóa tao có văn hóa, mày
vô học tao có học, rồi lôi các bộ phận trong
cơ thể cũng đưa ra ném vào mặt nhau, máu dâng lên ngút trời. Cũng may là Tony cũng đã kịp thời
dĩ hòa vi quý bằng những câu chuyện
hài hước. Bắt tay làm lành, cuối cùng cặp kè nghiêng ngả lấy
xe ra về, cả bọn
kết luận Mỹ không nên quánh I rắc.