Lời cầu nguyện của ai sẽ thành sự thực?
Trong cơn bão tố, một
con thuyền bị đánh chìm giữa đại dương. Cả thủy thủ đoàn chỉ có 2 người
may mắn sống sót và dạt vào một hoang đảo.
Sau khi thảo luận họ thấy rằng việc
tốt nhất
có thể làm là cầu nguyện và
chờ đợi cứu hộ. Nhưng họ
quyết định sẽ phân chia lãnh địa, mỗi người ở
một phía của đảo và xem lời cầu nguyện của ai sẽ linh hiển.
Mối quan
tâm đầu tiên là
thực phẩm, nên người thứ nhất cầu khẩn có
đồ ăn và ngày hôm sau anh ta tìm thấy cây
ăn trái bên phần đảo của mình, trong khi đó bên kia vẫn là hoang đảo.
Sau 2 tuần, người thứ nhất thấy
cô đơn nên cầu xin một người
bạn đời, thế là hôm sau có một người
phụ nữ sống sót trong vụ đắm tàu dạt vào phần đảo của anh ta. Phía bên kia đảo vẫn hoàn toàn tĩnh mịch. Sau đó anh ta
bắt đầu cầu xin thêm
lương thực và một mái
nhà… và thật thần kỳ anh ta có tất cả nhưng thứ đó. Bên kia vẫn là sự tĩnh mịch…
Cuối cùng người thứ nhất cầu xin một con thuyền để anh ta cùng
vợ rời khỏi hoang đảo. Sáng hôm sau một chiếc thuyền cập mạn đảo bên phía anh ta.
Anh lên thuyền cùng vợ và nghĩ: “Xem ra chẳng có lời cầu xin nào của người kia linh hiển, hắn không xứng rời khỏi nơi đây”. Và anh ta quyết định bỏ rơi người bạn của mình trên hoang đảo.
Khi thuyền
chuẩn bị nhổ neo người thứ nhất nghe thấy một giọng nói vang rền trên bầu trời: “Sao ngươi bỏ bạn mình trên hoang đảo?”.
Người thứ nhất
trả lời: “Tất cả những lời cầu xin của tôi đều linh hiển bởi
đức tin và
tín tâm của tôi 10 phần đầy đủ. Trong khi đó không có gì xảy ra bên phần đảo bên kia, nên tôi
trộm nghĩ, anh ta không
xứng đáng rời khỏi hoang đảo cùng tôi”.
Vang vọng trên bầu trời lời
phúc đáp: “Ngươi nhầm rồi, ngươi
nợ người ta nhiều lắm đó”.
“Sao có thể thế
được”, người thứ nhất hỏi.
“Là bởi
đức tin và lời cầu nguyện của anh ta mà ngươi mới có những thứ đó, anh ta đã cầu xin một điều duy nhất là những
điều ước của ngươi sẽ trở thành
hiện thực”.
Cuộc thi có 9 nhà vô địch
Mặc dù là những người không lành lặn nhưng ai cũng mang trong mình sự
lạc quan và tinh thần thi đấu hết mình. Khi tiếng súng nổ báo hiệu cuộc thi bắt đầu, cả 9
vận động viên hăng hái và
nỗ lực chạy về phía trước.
Trong khi 8 người khác đã đặt những bước chân đầu tiên trên đường đua với
quyết tâm chiến thắng, một
cậu bé vẫn còn loay hoay ở khu vực gần vạch xuất phát, bởi vì cậu liên tục bị
vấp ngã và sau đó ngã khụy xuống.
Đầu gối của cậu đập mạnh xuống đường, da của cậu bị trầy xước và rớm máu. Cuối cùng cậu bé bật
khóc.
Ngay khi nghe tiếng khóc, cả 8 người cùng giảm tốc độ chạy và nhìn lại phía sau. Nhìn thấy người bạn của mình đang chịu đau đớn phía cuối đường, không ai nói với ai, họ đồng loạt quay trở lại phía vạch xuất phát.
Một
cô gái bị bệnh Down
ngồi xuống cạnh cậu bé, đặt tay lên chỗ
vết thương của cậu rồi từ từ thổi vào chỗ da bị trầy xước để làm dịu đi sự đau rát. Những người khác ngồi xung quanh,
ánh mắt họ tỏ rõ sự
lo lắng và tất cả
sự tập trung của họ dồn cả vào cậu bé.
Sau một lúc, cô gái mỉm
cười và
dịu dàng hỏi: “Em đã thấy đỡ hơn chưa?”.
Đến lúc này, cậu bé đưa tay lau những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt và gật đầu nhìn tất cả mọi người. Rồi cả 9 người khoác vai nhau, dìu dắt nhau cùng bước về đích.
Chứng
kiến khung cảnh ấy, tất cả khán giả đều
đứng lên và đồng loạt vỗ tay. Đó là một cuộc thi chưa từng xảy ra, vì đó là cuộc thi không có
đối thủ.
Cuộc đua ấy chỉ có đồng đội, có
ý chí sẵn sàng thi đấu và tinh thần tương trợ,
giúp đỡ nhau hết mình. Cuộc thi đó có 9 vận động viên tham gia, và cả 9 người đều trở thành những nhà vô địch.
Điều họ vượt qua không phải là quãng đường 100 mét, điều họ chiến thắng không phải là những đối thủ trong cuộc thi, điều họ đạt được cũng không phải tấm huy chương vàng.
Trong
đám đông hôm đó, có những giọt nước mắt xúc động, có cả những
nụ cười cảm phục. Câu chuyện ấy đã được mọi người lưu truyền lại mãi về sau, đồng thời coi đó là tấm gương để nhìn lại
chính mình nếu một ngày nào đó họ lạc bước trong sự bon chen, tranh đấu của
xã hội.
Có thể giúp đỡ người khác trong hoàn cảnh ấy, có thể cùng người khác
tiến lên mà không vì cái
danh lợi của bản thân ràng buộc, có thể
bỏ qua những
được mất tạm bợ mà đưa bàn tay giúp đỡ người khác, cưu mang người khác khi họ gặp
khó khăn, đó
quả là những người có lòng
vị tha cao cả.
Victor Hugo, nhà văn
nổi tiếng của nước Pháp đã từng nói: “
Trên thế giới, thứ rộng lớn nhất là đại dương, nhưng thứ rộng lớn hơn đại dương lại là bầu trời. Mà thứ rộng lớn hơn cả bầu trời lại chính là lòng người”.
Lòng tốt với người khác, sự vị tha có thể lan truyền và quay trở lại với bạn, hãy tin như vậy, ít ra bạn sẽ làm những người xung quanh mình được
hạnh phúc. Còn nếu như hạnh phúc của người khác không mấy quan trọng với bạn thì chắc rằng chúng ta đã không thể đi cùng nhau cho đến những lời cuối bài này. Ai trong chúng ta cũng có
lòng trắc ẩn và khao khát được trở nên tốt đẹp hơn. Tôi tin vào bạn, tin vào sự
thiện lương trong bạn.