Con người luôn
tồn tại trong những
điều kiện nhất định, họ được đặt trong một
nền tảng nhất định và
phát triển ở một mức độ phụ thuộc nhất định. Hơn nữa, mỗi người đều được sinh ra với
sứ mệnh khác nhau, nhưng dù sứ mệnh của
bạn là gì, hãy hoàn thành
tốt sứ mệnh của bạn.
2. Điều chỉnh tâm thái, có điều vẫn mưu cầu sự hoàn hảo nhưng đừng quá mức
Trong
quá trình xử lý
công việc hoặc làm một điều gì đó, ai cũng mong muốn làm thật hoàn hảo 100%. Nếu bạn đã
cố gắng hết sức để làm, bạn không cần phải
lo lắng về điều này. Tuy nhiên, nếu bạn đòi hỏi sự
cầu toàn một cách quá mức mà không
cân nhắc đến
khả năng và tình huống
thực tế của chính mình thì đây là một căn bệnh. Có
câu nói: "Nhân vô thập toàn", nghĩa là trên đời không ai hoàn hảo.
Do đó,
theo đuổi sự hoàn hảo quá mức, há chẳng phải là tự hạ thấp bản thân
hay sao?
3. Làm gì cũng nên vừa phải, cố quá sẽ thành quá cố
Trong
cuộc sống bình thường, không phải là không phân biệt đúng sai, hoặc nói lí lẽ,
hòa giải mâu thuẫn, mà là
giáo dục mọi người tự
phát triển bản thân,
tu tâm dưỡng tính.
Mục đích là giúp bạn trở thành một người với một
tính cách lý tưởng và đạt được điều tốt nhất,
chân thành nhất, có
đạo đức, có
tài năng,
đức hạnh, là người có
tâm tính tốt. Đây là
phương pháp cơ bản để đối nhân xử thế và cách cơ bản để đạt được "sự
hòa hợp với người khác".
Hỉ, nộ, ái, ố, lo lắng,
sợ hãi là những hoạt động sinh lý
bình thường của con người. Tuy nhiên, nếu những
cảm xúc này đạt đến quá mức, các thái cực sẽ bị đảo ngược, dẫn đến
bệnh tật và thậm chí là
cái chết.
4. Học đi đôi với hành
Lời nói thật lòng: Bạn học được rất nhiều, nếu bạn không thể
nắm bắt được những điều cốt yếu của
kiến thức,
việc làm điều này là vô ích. Nhưng bạn có thể nắm bắt những điểm
tinh thần của
vấn đề cũng chưa hẳn tốt, hãy làm đi. Học phải đi đôi với hành và
thực hành là quan trọng nhất.
Nếu giống nhau tự nhiên thì không cần "hợp", nhưng nếu có nhiều điểm khác biệt là cần phải "hợp", nhưng "hợp" ở đây không phải là hợp nhất, mà là sự kết hợp. Sự khác biệt giữa sự hợp nhất và sự kết hợp là rất rõ ràng.
Khác nhau, hợp nhất nghĩa là hòa lại thành một còn kết hợp lại là chấp nhận
ý kiến của tôi khác với bạn, nhưng tôi đồng ý với
quyền của bạn để đưa ra ý kiến khác nhau, để "
gắn kết" với nhau, không xúc phạm lẫn nhau, hoặc thậm chí
đấu tranh. Giống như nước và dầu được "kết hợp" trong một cốc cùng một lúc, "phép
lịch sự" lẫn nhau thể hiện dầu nổi lên trên còn nước ở dưới, nhưng nó không hòa trộn lại với nhau.
Người
tỉnh táo sẽ hành xử: Tôi có một mối quan hệ tốt với bạn và
tôn trọng tính cách của bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải đồng ý hoàn toàn với ý kiến của bạn. Sự phản đối của tôi đối với
ý tưởng, phương pháp và
kết luận của bạn không có nghĩa là tôi phủ nhận
phẩm chất đạo đức
cá nhân của bạn.
Làm người phải có những nguyên tắc, biện pháp và
chính kiến để làm việc. Đây mới là
cách làm việc của người quân tử.
"Bất vong cửu đức, bất tư cửu oán." (Luận ngữ). Nghĩa là
đạo lý thì không được
quên, oán thù thì đừng nên
nhớ. Theo cách này, cảm xúc thường được giữ ở mức
tích cực. Bạn sẽ thấy lòng bạn như được mở rộng ra và bạn có thể thực sự tiến tới trạng thái khoan dung. Khoan dung là một loại
hiểu biết và
nhận thức ẩn sâu trong
tâm trí, không phải ai cũng có
lòng khoan dung. Có những
xung đột giữa người với người, nhẹ thì xích mích còn nặng thì gây ra những
bi kịch. Nếu như cả hai biết kiềm chế, khoan dung cho đối phương dù là một chút thôi thì sẽ không gây
hậu quả đáng tiếc. Thường thì sau khi xung đột xảy ra và hậu
quả để lại rất nghiêm trọng, người ta
hối hận cũng đã quá
muộn rồi.
Thực ra, miễn là đó không phải là vấn đề nguyên tắc hay liên quan đến luật pháp,
thỏa hiệp là cách ổn nhất. Chỉ cần cả hai thấy
thỏa thuận đưa ra là hợp tình, hợp lý và hợp pháp thì sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Theo một nghĩa nào đó,
giao tiếp của con người cũng là cách sử dụng
nghệ thuật khoan dung.
7. Suy nghĩ thấu đáo trước khi nói
Khổng Tử dạy: Khi
nói chuyện, chúng ta thường chỉ nói những điểm chính và chúng ta không thể nói điều đó tốt hoàn toàn. Do đó, không thể tránh khỏi những điểm khiến người nghe
nghi ngờ.
Tốt nhất là tạm ghi chú lại hoặc gác lại nó trong một
thời gian để người
đối diện nói xong. Chúng ta hãy
ngồi lại phân tích xem chỗ nào đáng ngờ, đây giống như học một hiểu mười. Có
cơ hội để hỏi rõ ràng, tất nhiên, tốt nhất.
Nếu bạn không thể làm điều đó, bạn nên cẩn thận để giảm bớt
sai lầm. Thấy người khác làm việc, một số chỗ có thể hiểu, một số chỗ không hiểu. Lúc này, bạn nên xem lại một vài lần hoặc hỏi rõ chỗ mình còn thắc mắc. Không nên ai nói gì cũng chấp nhận toàn bộ mà không thắc mắc hoặc phủ định hoàn toàn.
Quan trọng hơn, đó là hãy
học hỏi nhiều hơn,
đọc sách để tiếp thu những nguồn
tri thức mới, nhiều kinh nghiệm quý giá từ đông
sang tây, từ xưa đến nay. Để ngỏ vấn đề hoặc có điểm nghi vấn có nghĩa là các ý
tưởng chứng minh chưa đủ
thuyết phục hoặc có thể có sơ xuất và gây hậu quả bất
lợi.
Lời nói thật lòng: Tốt nhất là suy nghĩ kĩ về vấn đề trước khi bạn nói. Những hậu quả nào có thể được gây ra nếu như lời bạn nói là sai. Trước khi bạn làm điều gì đó, tốt nhất bạn nên suy nghĩ và cân nhắc trước khi ra
quyết định. Làm điều này thật cần thiết, bạn sẽ cảm thấy an tâm rất nhiều khi dự liệu mọi việc. Phòng ngừa trước luôn luôn tốt hơn so với biện pháp khắc phục hậu quả.