1. Cách đây 3 năm, 2
bạn K,Q, lúc đó đang
học khoa Sinh của ĐH Đà Lạt, trong lần giao lưu CLB
con dượng ở Đà Lạt có hỏi, "theo dượng, tụi con phải học và làm sao để có mức
lương 50 triệu/tháng. Vì chỉ có mức lương đó, tụi con mới
có thể để dành mà đi
du học, dự định của tụi con là
ra trường làm 2 năm sau đó đi châu Âu du học". Lúc đó mọi người đều
cười và bĩu môi, nói đi
bán hàng đa cấp đi, sao
ảo tưởng quá. Vì nhiều người đang mặc định
sinh viên ra trường là non kinh nghiệm, là dở, là kém, kiếm
được vài
ba triệu đồng/tháng là
may mắn lắm.
Thất nghiệp đầy ra kìa mà còn đòi hỏi.
Lúc đó, admin thấy dượng
Tony nói là các bạn hiểu sai
câu hỏi này rồi. Đó là 1 câu hỏi thông minh và rõ ràng. Khi giao lưu với các chủ DN, các
CEO các tập đoàn, sinh viên
Harvard cũng hỏi làm thế nào để được nhận vô phố Wall làm với mức lương 240,000 đô/năm (tức 20,000 đô/tháng),
hay làm thế nào để vào được NASA, Boeing.
Nhà tuyển dụng nếu biết thì chỉ
cho sinh viên, nếu không biết thì thôi. Phải có một
trình độ triết học rất sâu mới hiểu câu hỏi này.
Lương chính là giá cả của hàng hóa
sức lao động. Mà sức
lao động thì là một HÀNG HÓA
THAY ĐỔI THEO
NHẬN THỨC CỦA NGƯỜI ĐÓ. Nó muốn
tốt là tốt, nó muốn
xấu là xấu. Hàng
chất lượng càng cao thì bán giá càng cao. Lúc
đi học, các bạn phải làm cho chất lượng sức lao động của mình cao hơn thông qua việc học.
Học này không phải điếm số hay
bằng cấp. Học
giỏi theo quan niệm xưa nay của mình, là có điểm số cao, bằng
đẹp, học vị tiến sĩ này nọ. Thật ra, nó chỉ là kỹ năng
thi cử về
KIẾN THỨC.
Khi ra trường, 1 bạn đã được một
công ty dược phẩm của Nhật ở Tp HCM đã nhận vào làm với mức lương khởi điểm 50 triệu/tháng, tức khoảng 2300 đô. Một bạn ở lại Đà Lạt làm cho 1 liên doanh trồng hoa
xuất khẩu của Đài Loan, mức lương 1800 đô/tháng.
Và bây giờ, tháng 9 vừa rồi, cả 2 bạn đều đã đi
Phần Lan du học sau khi tích lũy đủ
tiền ăn ở, vì bên đó miễn học phí.
2. Cho nên, nếu các bạn sinh viên hỏi làm thế nào để đạt mức lương 2000 đô, mình biết thì mình chỉ, không thì thôi. Không nên nói "em làm cho anh 15,000 đô đi, anh trả lại cho em 2,000 đô", câu
trả lời này sai về
bản chất vì người ta hỏi phải HỌC VÀ RÈN LUYỆN thế nào. Mình không biết thì nói "anh không biết em ơi, xưa anh vô làm lương khởi điểm cũng có 4 triệu à, nên em hỏi vậy sao anh biết mà anh chỉ cho em được". Hoặc nói "công ty anh chưa bao giờ trả ai lương khởi điểm cao thế, nên anh không biết tiêu chuẩn thế nào, em có thể hỏi các anh chị từng vô được các tập đoàn lớn để biết". Lương khởi điểm của một số tập đoàn lớn, mức 2000 đô là
bình thường, có khi còn quá thấp. Có một tập đoàn sữa nọ còn trả lương khởi điểm cho
nhân viên phòng
marketing là 5000 đô/tháng. Và vẫn có rất nhiều
bạn tốt nghiệp ĐH xong và được nhận vào đây làm.
Lương là giá cả của sức lao động. Nói về giá thì giá nào chẳng có. 5,000 đô, 10,000 đô hay 100,000 đô/tháng vẫn có.
Vấn đề là nó có
tố chất và thông qua rèn luyện, BIẾT HỌC, HỌC ĐÚNG, thì bán được mức này, vậy thôi.
Mình quen xài đồ bình dân, chỉ biết có hàng bình dân nên không biết là 1 cái túi xách Hermes có khi lên tới 20,000 đô. Nhiều bạn ngạc nhiên mãi là tại sao chỉ là cái túi đựng đồ thôi mà mắc đến như vậy? Không hiểu nên mắng
chửi người mua là đồ khùng đồ điên đồ
sĩ diện đồ ngu. Cũng chỉ là phòng
ngủ khách sạn, sao có người lại bỏ 100 triệu/ngủ 1 đêm?
Đám đông mà biết, nó mắng cái đồ
hoang phí, đua đòi, không
giúp đỡ người
nghèo, đại loại vậy. Ngu khùng mà người ta có tiền mua, còn mình hem ngu hem khùng, mình
khôn quá trời mà hem có. Sao lạ vậy?
Thế giới hàng cao cấp,
xa xỉ nó có cái lý của nó, mà đám đông bình dân chưa hiểu hết được. Ad cũng từng nghĩ, thôi làm chi cho lắm, ngày ăn cũng 3 bữa chứ nhiêu. Nhưng sau lần đi
du lịch tới Maldives, tận mắt chứng kiến sự thụ hưởng của các
triệu phú,
tỷ phú...mình đã có một quan điểm hoàn toàn khác. Thế giới người ta quá khác với thế giới bé nhỏ và chật hẹp của mình. Và cái họ
giúp người, giúp đời...cũng lặng lẽ mà mình không biết. Tiền của họ làm ra, cũng lạ lùng
sáng tạo và cật lực lắm, chứ không phải
tiêu cực như mình nghĩ. Cũng
do xưa nay mình ít đi đâu, mình làm ít tiền quá, thế giới của mình chỉ xoay quanh VIỆC ĂN, nên mới
kết luận "làm cho lắm cũng ăn ba bữa". Ai làm ra tiền nhiều, mình cảm giác nó
không thể, vì
người bình thường luôn lấy
khả năng của mình để kết luận người khác.
3. Nhìn lên là để
phấn đấu, để đạt được giống vậy và thậm chí cao hơn. Nhìn
máy bay là
ước mơ và ra
kế hoạch để bay cao hơn. Không phải lấy cái sào kéo xuống như hái xoài ở quê.
Tâm lý hái không được thì chọt cho nó rụng.
Máy bay nó khác, hem phải trái xoài. Mình có chọt miết nó cũng hem có rụng. Có mắng chửi, bực bội thế nào thì chỉ
khổ mình thôi. Mình đang đứng chống nạnh chửi dưới gốc xoài thì nó bay
mất và đáp xuống một
thiên đường nghỉ dưỡng nào đó. Bước ra khỏi máy bay là những người ăn
vận với những bộ quần áo vài chục ngàn đô trên người, là những chú chó cưng có tên riêng và có
hộ chiếu, những chai nước hoa mà cả làng mình bán hết xoài, vặt luôn cả lá cũng không mua nổi.