Câu chuyện thứ nhất
Cậu con trai chê tiệm mì cũ kỹ, trang
trí không được
đẹp mắt,
cho rằng cửa tiệm của
người trẻ tuổi mở cần phải có
phong cách riêng. Hai
vợ chồng già vì
tiền đồ của con trai, đã bỏ ra một món tiền thuê một cửa hàng bán điểm tâm sáng cho con ở gần đó.
Cậu con trai vì để trang trí cửa tiệm đã tốn hơn tỷ đồng, phí trang trí cũng
do hai
vợ chồng già chi trả. Không đến
ba tháng, cậu con trai đã lớn tiếng than “
không thể làm tiếp được nữa“. Mở quán điểm tâm cần phải dậy trước 4 giờ sáng, anh thường cùng với
bạn bè đến hộp đêm,
buổi sáng căn bản không thể
dậy sớm mở tiệm được. Bởi làm ăn bữa đực bữa cái, nên không thể giữ được nhiều khách quen, anh đau đớn muốn
đóng cửa tiệm.
Cha mẹ không nỡ để cho bao nhiêu mồ hôi
tiền bạc bỏ ra đều đổ sông đổ biển, nên hai người sáng sớm dậy bán
đồ ăn sáng thay con, buổi trưa và buổi tối còn phải nấu mì. Được một
thời gian người cha già đã phải nhập viện vì lao lực quá độ, cuối cùng đành phải nén
nỗi đau mà đóng cửa tiệm.
Con trai nói rằng anh muốn làm công việc
tự do hơn, hai ông bà lại tậu một chiếc
xe taxi. Sau khi lái xe được nửa năm, chỉ đổi lại một chồng giấy phạt chưa đóng tiền, ngay cả xe cũng không còn. Nguyên do là vì cậu con trai trong khi
chờ đợi sắp xếp ca làm, đã
học đánh bạc với các
tài xế khác. Đánh thắng thì tự cảm thấy không cần phải đi đón khách, đánh thua thì lại không có
tâm trạng lái xe, cuối cùng chiếc xe cũng phải đem đi thế chấp.
Hai vợ chồng cuối cùng chỉ biết ngậm ngùi trong nước mắt: “Chúng tôi trước đây rất
khổ, mong sao sau này nó có được một
cuộc sống thoải mái hơn một chút, vậy nên đã
cố gắng để cho nó được ăn học nhiều một chút, vợ chồng chúng tôi cũng cố gắng trải thảm cho nó trên
con đường sự nghiệp, nhưng sao nó lại biến thành như vậy chứ?”.
Câu chuyện thứ hai
Ông T, thân là giám đốc của ngân hàng, sau khi
con gái tốt nghiệp đại học, đã dùng
thân phận của mình sắp xếp cho cô con gái làm chuyên viên
quản lý tài vụ. Con gái sau khi làm ở
công ty, mỗi ngày đều thích chưng diện,
nghiện đi vào các cửa hàng
mua sắm thời thượng, ông T lấy đó làm niềm
kiêu hãnh. Ông cho rằng, con gái trong nhà, mua sắm thêm chút đồ hiệu thì có sao đâu!
Nhưng một ngày kia, trong lúc hiếu kỳ ông đã lén mở thẻ thanh
toán tín dụng của con gái, và rồi ông gần như
chết lặng khi phát hiện số tiền con gái
nợ ngân hàng lên đến cả chục tỷ đồng. Cái đầu của một
doanh nhân nhạy bén như ông đã thử làm phép tính, làm sao
có thể như vậy được,
lợi tức
tuần hoàn của thẻ tín dụng có lãi suất rất cao.
Hỏi kỹ con gái, mới phát hiện thẻ mà ông nhìn thấy mới chỉ là một trong số 5 thẻ khác nữa.
Thiếu nợ tổng cộng đến cả 60 tỷ đồng.
Ông nói với con gái: “Ba sẽ giúp con trả trước, vậy thì mỗi tháng con cần phải trích tiền
lương trả cho ba, hơn nữa còn cần phải bù thêm lợi tức với lãi suất thấp nhất do ngân hàng công bố”. Ông nghĩ, như vậy hẳn là “nhất tiễn hạ song điêu” rồi.
Không lâu sau ông lại phát hiện, con gái liên tục làm
cháy ba thẻ tín dụng nữa, ông than rằng mình sớm
muộn cũng sẽ bị thói mua sắm hàng hiệu của con gái chọc cho phát điên.
Rất nhiều bậc cha mẹ từ nhỏ đã phải
sống trong hoàn cảnh cực khổ, vậy nên
hy vọng có thể cung cấp cho
con cái hết thảy những gì tốt nhất về mặt
vật chất,
suy nghĩ cho
tương lai của chúng, tuy nhiên, lại dưỡng dục chúng thành những kẻ ăn bám. Đây đã là một
vấn đề rất phổ biến ở phần lớn các nước như Mỹ,
Nhật Bản, Đài Loan.
Wendy Mogel, một nhà
tâm lý học
người Mỹ đã nói: “
Các bậc phụ huynh nhất mực mong muốn con cái mình hơn hẳn những đứa trẻ khác, nhưng lại không dạy cho chúng biết trở thành những đứa trẻ tốt như thế nào, kết quả những đứa trẻ này đều bị chiều hư. Chúng rất coi trọng cảm giác của mình, nhưng lại tỏ ra lạnh lùng vô cảm đối với cảm nhận của người khác“.
Các bậc cha mẹ làm trâu làm ngựa, thật sự cần phải suy nghĩ lý trí một chút
Điều gì nên giúp, điều gì không nên,
cuộc đời mỗi người không ai
thay đổi được. Khi chúng
làm việc sai lầm, nếu như có biện pháp
nhẫn nhịn, tạm thời khoanh tay đứng nhìn, chứ không phải là
vội vàng bước ra
giúp đỡ hay đánh
chửi trách phạt, thì có lẽ cuộc đời của chúng sẽ tăng thêm phần dẻo dai hơn.
Chỉ có cuộc đời do
chính mình theo đuổi, mới là cuộc đời của bản thân mình. Bàn tay của cha mẹ, chỉ là cánh tay
hỗ trợ nhất thời mà thôi. Những người có tuổi thường hay nói, chúng ta cần phải hướng lòng bàn tay xuống dưới, chứ không phải hướng lên trên.
Hạnh phúc là cho đi chứ không phải là
nhận lại,
giáo dục con cái cũng là như vậy.