ÓC QUAN SÁT là cái đầu tiên ông Lý
sở hữu. Cách ông tuyển người
quản lý vô cùng
thú vị, ông dắt 5 ứng viên đi vào một quán
ăn, xong về hãy miêu tả cái quán đó, đề thi không ai nghĩ tới. Ai
quan sát được nhiều nhất các chi tiết trong quán, ông sẽ cho làm quản lý, còn ai chỉ
nhớ món ăn gì và giá cả ra sao thì ông loại.
Ví dụ vào một
nhà hàng Nhật, phải để ý được trần sơn màu đen, thảm màu đỏ, có 4
phục vụ nam, 3 phục vụ nữ,
toilet 4 cái, phòng riêng 7 cái, menu có 4 loại, nhà hàng có mấy lầu, bữa đó
ngồi cạnh mấy khách, khách ra sao, lối
thoát hiểm chỗ nào, có điểm gì chưa hợp lý, có cái gì quá tuyệt ở cái quán đó…(ÓC QUAN SÁT này cũng được trường
West Point tuyển sinh). Rất nhiều công ty tuyển ứng viên lãnh
đạo hay quản lý cũng theo hướng này, một người có
khả năng quan sát tỉ mỉ từng mm thường là
do BẨM SINH, có
tố chất làm lãnh đạo ở cấp cao nhất. Nếu óc quan sát
CÓ ĐƯỢC là do tự đào tạo thì cho làm cấp dưới, quản lý cấp trung. Còn một người hoàn toàn không đào tạo được để có óc quan sát, thì dù có
trình độ học vấn thế nào, ông cũng cho làm lính, kêu gì làm đó, sai đâu đánh đó, tận dụng khả năng
cơ bắp của họ.
Mồ côi
cha, năm 14 tuổi, Lý Gia Thành đã phải bỏ dở sự
nghiệp học chữ, cậu học làm thợ sửa
đồng hồ, sau đó xin vô làm công nhân một xí nghiệp sản xuất đồ nhựa. Năm 20 tuổi, Lý nhận vị
trí giám đốc xí nghiệp này. Năm 22 tuổi, Lý
tự lập nên một xí nghiệp nhựa của riêng mình. 8 năm sau, Lý
phát triển thành một tập đoàn, với mọi ngành nghề như bất động sản, xây dựng, hóa dầu,
vận tải tàu biển, cổ phần lớn trong các hãng hàng không, các trung
tâm dịch vụ
giải trí trường học ở Hồng Công và toàn
thế giới.
Từ một
cậu bé sửa đồng hồ trở thành một tỷ phú đô la vào năm
30 tuổi, ông Lý chỉ có một
bí mật duy nhất là “
lòng tin”. Trọn đời ông sống với
chân lý đó. Không chỉ lo
làm giàu bí hiểm như nhiều tỷ phú châu Á khác, ông Lý rất hay
chia sẻ,
có thể là cái ông nghĩ ra, cũng có thể là các bài học ông thu lượm từ người khác, từ
sách khác, được diễn giải theo lối
tư duy của ông. Sau đây là một ví dụ về việc ông diễn giải
lòng tin và
tiền bạc,
triết lý này của
Nho giáo được ông diễn giải rất dễ hiểu như sau:
“1. Điều khó nhất trong
đời người chính là
vay mượn tiền. Người có thể cho
bạn mượn tiền, nhất định là
quý nhân của bạn. Không những cho bạn vay mượn tiền, mà còn không cần đặt ra
điều kiện gì cho bạn=>Chắc chắn là quý nhân trong các quý nhân. Ngày nay, những người như vậy không còn nhiều. Nếu gặp được, nhất định phải một đời
trân trọng.
Người cho bạn
vay tiền, không phải là người ta lắm tiền không biết làm gì, mà là muốn giúp bạn một tay. Thứ người ta cho bạn vay mượn không phải là tiền, mà là
lòng tin, sự
khích lệ, sự
tin tưởng vào
năng lực của bạn, là đánh cược vào bạn-của-ngày-mai.
Thất
tín, đánh
mất lòng tin chính là sự phá sản lớn nhất của đời người! Thất tín rồi, khỏi làm chi nữa cho mất công nhọc sức.
2. Người
chủ động thanh toán tiền, trả
nợ, không phải do
ngu ngốc lắm tiền, mà là người ta coi trọng chữ “lòng tin” để làm ăn lâu dài.
Người biết
bỏ qua lợi ích cá nhân, làm
lợi cho
tập thể hay cho người khác, không phải do người ta đần độn, mà là do hiểu được thế nào là phần trăm trong cái
bánh lớn (Tức dù chỉ có sở hữu 0.001% của công ty cổ phần
Microsoft thì cũng lớn hơn công ty TNHH Nguyễn
Tèo 100% vốn của mình, nên họ sẵn sàng mời cổ đông góp vốn, sẵn sàng sống
chết làm để cái bánh
lợi ích chung thật to).
Người mà khi làm việc chủ động làm nhiều, không phải do ngu
ngốc, mà do biết được
trách nhiệm.
Người tự
xin lỗi sau khi
cãi nhau, không phải do người ta sai, mà người ta coi trọng quan hệ với bạn hơn là chuyện đúng/sai kia.
Có những kẻ tự cho mình
tài giỏi khôn lanh
hơn người, đến mức diện mạo cũng hiện lên sự xảo trá. Loại người này, sớm
muộn cũng biến mất, mình không cần unfriend.
Nếu hai người bất kỳ gặp nhau trong kiếp này gọi là
duyên phận, người với người sống chung/làm chung được với nhau đều dựa vào
chân thành và tín
nghĩa.
Nếu bạn gặp một người nào đó, trước một công cuộc làm ăn, mà nôn nóng, thì họ sẽ chỉ đi được 1 nửa đoạn đường.
Bạn trở thành loại người như thế nào, đều do sự sâu sắc trong
suy nghĩ của mỗi người mà ra.
Nên xem: