2, Ăn gạo có trấu, thức ăn có chất sơ. Nam
không thể thiếu
rau hẹ, nữ không thể thiếu ngó sen. Củ cải trắng,
sống không
tốt nhưng chín thì bổ. Ăn không quá no, no không nên nằm.
4, Dược bổ thực bổ, đừng
quên tâm bổ. Coi
tiền như cỏ, coi thân như bảo. khói hun
cháy lửa, tốt nhất không ăn. Chiên dầu ngâm ướp, ít ăn thì tốt.
5,
Cá thối tôm rữa, lấy mạng oan gia. Ăn mặc giữ ấm, nhất thân là xuân. Lạnh chớ chạm răng, nóng chớ chạm môi. Đồ chín mới ăn, nước chín mới uống.
7, Dưỡng sinh là cần cù,
dưỡng tâm là tĩnh tại.
9, Nghe tiếng
gà gáy, đừng cố nằm thêm, trồng hoa nuôi chim,
đọc sách ngâm thơ; chơi cờ hát kịch, không ham phòng the, việc tư không
nhớ, không chiếm
lợi riêng.
10,
Ẩm thực không tham, bữa tối ăn ít, khi ăn không nói, không nên
hút thuốc; ít muối ít đường, không ăn quá mặn, ít ăn chất béo,
cơm không quá nhiều;
11, Mỗi ngày
ba bữa, thức ăn
phù hợp, rau xanh hoa quả, ăn nhiều không sợ; đúng giờ đi ngủ, đến giờ thì dậy, nằm dậy
nhẹ nhàng, không gấp không vội;
14, Luyện thân thể, động cùng tĩnh,
cuộc sống hài hòa tâm khỏe mạnh; phải thực dưỡng, no tám phần, tạng phủ nhẹ nhõm tự khai thông;
16, Dùng
đầu óc, không mệt nhọc, bớt lo dưỡng tâm ít náo nhiệt; có
quy luật,
sức khỏe tốt, cuộc sống thường ngày phải hài hòa;
18, Mùa hè không ngủ trên đá,
mùa thu không ngủ trên phản. Mùa xuân không hở rốn,
mùa đông không che đầu. Ban ngày hoạt động, tối ngủ ít
mơ.
19, Tối ngủ rửa chân, hơn uống thuốc bổ. Buổi tối mở cửa, hễ ngủ là
say. Tham mát không chăn, không bệnh mới lạ.
21, Một ngày ăn một đầu heo, không bằng nằm ngủ
ngáy trên giường.
22, Ba ngày ăn một
con dê, không bằng rửa chân rồi mới lên giường.
23, Gối đầu chọn không đúng, càng ngủ người càng mệt. Tâm ngủ trước, người ngủ sau, ngủ vậy sẽ thành mỹ nhân.
24, Đầu hướng gió thổi, ấm áp dễ chịu, chân hướng gió thổi, hãy mời
thầy lang.
25, Không ngủ nơi ngõ hẻm, độc nhất khi gió lùa.
26, Đi ngủ không thắp đèn, sáng dậy không chóng mặt.
27, Muốn ngủ để tấm thân nhẹ nhõm, chân không hướng tây đầu không hướng đông
Qua một ngày
mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá
coi trọng đồng tiền, càng không nên quá
so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi
chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự
an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người
khôn biết
kiếm tiền biết
tiêu tiền.
Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
Con ốm cha mẹ
buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là
nghĩa vụ, là niềm vui, không mong
báo đáp.
Chờ báo đáp là
tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào
bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.
Cái được, người ta chẳng
hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự
sung sướng và hạnh phúc trong
cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao.
Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc
sống vui hơn,
giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
Tập cho mình nhiều
đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Quá nửa đời người dành khá nhiều cho
sự nghiệp, cho gia đình, cho
con cái, bây giờ
thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình,
quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên
sống thật với mình.
Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm
cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với
hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một
vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh
đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì
khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc,
say rượu, tham ăn tham uống….)
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám
chữa bệnh)
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là
muộn.