Theo nghiên cứu, ước tính người hướng ngoại chiếm 50 - 74% dân số hiện đại.
Không thể phủ nhận, đây chính là những nhân tố kích thích sự
tiến bộ của xã hội. Họ
tập trung hướng tới
môi trường, hoạt động và những người xung quanh họ, đặc biệt
phù hợp với những công việc có nhịp độ nhanh, như
chính trị, giảng dạy và
bán hàng. Người hướng ngoại
học hỏi bằng cách
giao tiếp để giải quyết mọi
ý tưởng và
vấn đề. Giải quyết nhiều việc một lúc không phải là
khó khăn với họ. Tiêu biểu nhất cho những người hướng ngoại
thành công phải kể đến Oprah Winfrey - người dẫn chương trình
đối thoại trên truyền hình và là
nhà xuất bản tạp chí, cũng từng đoạt giải Emmy dành cho
người Mỹ gốc Phi.
16 - 50% dân số là những
người hướng nội, những người phải dành rất nhiều
thời gian cho riêng mình mới có thể có
năng lượng sống. Người hướng nội thích dành thời gian một mình hoặc trong các nhóm nhỏ, dễ bị choáng ngợp trong các tình huống mới hoặc trong các nhóm đông người. Họ thích tập trung vào một nhiệm vụ tại một thời điểm và
quan sát tình huống kĩ càng trước khi nhảy vào giải quyết.
Sự khác biệt này là
do cấu tạo khác biệt giữa
não bộ của người hướng nội và hướng ngoại. Phần trước của bộ não người hướng nội là nơi hoạt động mạnh nhất và
được kích thích bởi các hoạt động riêng lẻ, trong khi phần sau của bộ não người hướng ngoại hoạt động mạnh nhất. Ngoài ra, một chất có tên là dopamine sẽ được bộ não giải phóng bất cứ khi nào chúng ta
trải nghiệm tích cực. Người hướng ngoại cần nhiều dopamine hơn để
cảm nhận được
hiệu quả, trong khi người hướng nội có ngưỡng dopamine thấp. Họ không cần phải có nhiều sự kích thích để cảm thấy được
vui vẻ hay thỏa mãn trong công việc.
Hướng Nội và Hướng Ngoại - Ai hạnh phúc hơn?
Các vấn đề chủ yếu phát sinh khi một người hướng nội và hướng ngoại buộc phải tương tác với nhau. Người hướng nội có thể xem người hướng ngoại là hách dịch và hống hách, trong khi người hướng ngoại có thể xem người hướng nội là kém cỏi hoặc
nhút nhát. Trên
thực tế, sự nhút nhát là một đặc điểm thường được sử dụng để mô tả người hướng nội, nhưng cả hai loại tính cách đều có thể trở thành kẻ nhút nhát tùy vào hoàn cảnh. Bởi thực chất, nhút nhát là một cảm giác
khó chịu hoặc
lo lắng khi một người không có đủ kinh nghiệm trong các tình huống xã hội. Không giống như người hướng nội, những người thích kích thích xã hội ít hơn, những người nhút nhát thường khao khát giao tiếp xã hội, nhưng tránh điều đó vì
sợ bị
chỉ trích hoặc
từ chối.
Vậy kiểu tính cách nào có
lợi thế thực sự trong công việc, hướng ngoại hay hướng nội? Kết
quả khá bất ngờ cho thấy, công việc sẽ trở nên
tốt nhất khi người hướng ngoại và người hướng nội
hợp tác.
Steve Jobs, một người hướng ngoại điển hình, đã hợp tác với người hướng nội Steve Wozniak để đồng sáng lập
Apple Inc, chính là
ví dụ
hoàn hảo cho điều này.
Chính vì thế, không thể có câu
trả lời rõ ràng cho
câu hỏi người hướng ngoại hay người hướng nội hạnh phúc hơn. Các nghiên cứu
hiện tại luôn cho thấy tỷ lệ người hướng ngoại có chỉ số hạnh phúc cao hơn so với người hướng nội. Tuy nhiên, nhiều thử nghiệm trong số này đo lường mức độ hạnh phúc khi tham gia các hoạt động như giao tiếp xã hội và tương tác với thế giới bên ngoài, lại cho thấy người hướng nội dễ
ổn định cảm xúc và biết
cách làm bản thân
thoải mái hơn.
Yếu tố
văn hóa cũng ảnh hưởng đến mức độ hạnh phúc của người hướng ngoại và người hướng nội. Nhiều nền văn hóa
phương Tây có
xu hướng thiên về tính cách hướng ngoại, những người
hành động nhanh chóng, tỏ ra
thân thiện và hướng ngoại. Chính vì thế, người hướng nội ở đây thường cảm thấy
áp lực, dẫn đến sự lo lắng hoặc
lòng tự trọng bị hạ thấp.
Trong khi đó, phần lớn các nền văn hóa
phương Đông có xu hướng
khuyến khích con người hướng nội hơn, trầm tính và có vẻ
thanh thản trước mọi sự hơn. Những người hướng nội trong những nền văn hóa này sẽ không có cảm giác bị kỳ thị và vì thế họ càng
chấp nhận tính cách vốn có của mình.