Chuyện xảy ra tại bệnh viện
Vài ngày trước, tôi tới khám tại một bệnh viện, nơi này người đông nghìn nghịt, trông ai cũng mang đầy
tâm trạng.
Ở phía trước một ông lão không ngừng hỏi
bác sĩ, khi nào phải đến khám lại, thuốc này
đáng tin không, đóng
tiền ở đâu?… Bác sĩ
trả lời một cách
khó chịu, bởi vì hàng ngày có rất nhiều người đến và đều hỏi những câu này.
Bác sĩ ban đầu còn bất đắc dĩ trả lời, sau đó thì cao giọng, giống như đang
cãi nhau vậy.
Đến lượt tôi, tôi
sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô ấy xem xong, tôi
vội vàng chạy đi đóng phí.
Chỗ đóng phí đã xếp hàng rất dài, khi đến lượt tôi, tôi đã hỏi một câu: “Bao nhiêu tiền?”
Người kia không nói lời nào.
Tôi lại hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Người kia vẻ mặt khó chịu, giống như trả lời một
câu hỏi có liên quan đến
sống chết vậy, anh ta trừng mắt với tôi muốn nói cái gì đó, nhưng lại
im lặng.
Tôi có chút khó chịu, nói lớn: “Cậu à, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”
Cuối cùng người này bộc phát nói: “Trên tờ đơn có ghi, ông không biết xem
hay sao?”
Tôi vội vàng nhìn vào tờ đơn, đóng tiền, trước khi đi, nói thầm: “
Cớ sao lại phát cáu như vậy chứ”. Kết
quả, anh ta nghe
được, quát lớn: “Tôi không nên phát cáu hay sao?”
Trên đường đi, trong đầu tôi cứ nghĩ đến
câu nói “Tôi không nên phát cáu hay sao?” của anh ta. Tôi thật sự không hiểu tại sao anh ta lại nói như vậy.
Đang đi đang đi, bỗng nhiên tôi hiểu ra, xác thực, anh ta nên phát cáu.
Dù sao, anh ta còn trẻ như vậy, lại phải sống cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi ngày, thời gian như lên dây cót, cả ngày lẫn đêm, mãi luôn như vậy. Cuộc sống như thế, có thể không phát cáu hay sao?
Tôi
nhớ lại kỳ nghỉ trước đây, tôi cùng
bạn bè quay về trường cấp 3 thăm
thầy cô.
Chúng tôi đi đến bãi tập, nhận ra thầy dạy
thể dục. Mấy
học sinh thì chạy chơi trên bãi tập, thầy
nhàm chán chơi với mấy quả bóng còn sót lại ở trên sân.
Bạn tôi nói, cảnh tượng này hình như thấy rất quen.
Bỗng nhiên nhớ lại, khi chúng ta học cấp 3, thầy ấy cũng như vậy, tiết thể dục chưa bao giờ tổ chức
cho chúng tôi làm gì khác, chỉ là đem bóng chia cho mọi người, rồi để mọi người
tự do chơi đùa.
Đã nhiều năm như vậy rồi,
học sinh đã
thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác, nhưng
công việc của thầy, ngày qua ngày vẫn lặp lại không ngừng.
Có thể nói, nếu
giáo viên mỗi ngày đều lặp lại một công việc giống như vậy, cuộc sống bản thân đều trải qua một cách nhạt nhẽo không có gì mới lạ thì làm sao có thể dạy
tốt học sinh đây.
Đi đến lớp học, tôi chợt thấy một giáo viên đang dùng cách xử phạt
bạo lực với học sinh.
Điều này làm tôi nhớ khi học cấp
ba, lớp bên cạnh, giáo viên từng tát một cái làm học sinh ngã xuống sàn, sau đó mắng
chửi rất lâu.
Khi
phụ huynh học sinh đó đến, giáo viên kia không ngừng nói đó là vì
dạy dỗ học sinh mới ra tay mạnh như vậy.
Sau này, khi tôi làm giáo viên, tôi cho rằng, một giáo viên nếu thật sự vì
giáo dục, tuyệt đối sẽ không lên lớp đánh học sinh. Nếu như một giáo viên bộc phát
tức giận, 100% là có liên quan với cuộc sống của bản thân người đó.
Tôi gặp qua rất nhiều giáo viên, sinh hoạt trong trường không thay đổi, thậm chí giáo trình lên lớp nhiều năm đều không hề thay đổi.
Họ mong muốn cuộc sống yên ổn vững vàng, tự nhiên khiến bản thân không
tiến bộ thêm nữa.
Khi một giáo viên mãi không tiến bộ, học sinh đương nhiên không thu được nhiều lợi ích.
Lỗi của ai đây?
Tuổi thọ
bình quân của xí
nghiệp cỡ nhỏ và vừa đa số là 2 – 7 năm. Tuổi thọ bình quân của xí nghiệp thuộc top 500
thế giới là 40 năm. Mà công việc cả đời chúng ta đại khái cũng khoảng 40 năm.
Cho nên, trong cuộc đời một người, nhất định sẽ thay đổi nhiều công việc và chỗ làm khác nhau. Thời buổi thay đổi, chỉ có người không ngừng tiến bộ mỗi ngày mới có thể sống cuộc sống ổn định.
Một
chuyên gia hoạch định từng nói:
“Thế giới này mỗi ngày đều đang không ngừng thay đổi, nếu bạn vẫn không có ý tiến thủ trong công việc của mình, cứ để nó thành vòng tuần hoàn, đây chẳng phải nhạt nhẽo lắm sao, nếu không thì cũng là tầm thường”.
Lời nói này có thể hơi nặng, nhưng lại không phải là không có
đạo lý.
Cho tới hôm nay, quầy tiếp tân tại ngân hàng đã bị thay thế bằng máy
ATM trên phạm vi rộng, người bán vé tàu điện ngầm đã dần dần giảm bớt, dùng máy móc cải thiện,
rất nhiều công việc có tính lặp lại đều dần dần bị máy móc thay thế.
Internet xuất hiện, lại để cho thế giới này tràn đầy biến hóa, sự thay đổi của thế giới, vượt quá
khả năng tưởng tượng của mỗi người.
Những công việc có tính lặp lại kia, một ngày nào đó sẽ bị máy móc thay thế toàn bộ. Tuy nhiên, bạn có từng nghĩ tới, những việc máy móc có thể làm,
con người hoàn toàn không cần phải đi làm cực
khổ như vậy.
Bạn có thể không
kiên nhẫn với công việc lặp đi lặp lại, thậm chí
than phiền, nhưng sinh hoạt kia nhìn như rất
bận rộn, có lẽ chỉ vì bạn
lười nghĩ cách thay đổi nó mà thôi.
Nếu có một ngày, việc bạn có thể làm, máy móc có thể làm tốt hơn so với bạn, hơn nữa khi
làm việc không
phàn nàn gì cả lại còn không cần trả tiền
lương, bạn có nghĩ tới kỹ năng nào khác làm
chỗ dựa mà không cách nào bị thay thế trên thế giới này.
Ngày đó tôi gặp một người bạn, là một bà mối, cô ấy
tự hào nói với tôi, trước kia mọi người đặc biệt có cái nhìn không tốt về loại công việc này,
hiện tại tiền lương một tháng của cô là 28 triệu.
Cô ấy nói tiếp: “Công việc này của tôi,
tương lai sẽ không bị máy móc thay thế, bởi vì tôi mỗi ngày đều đang tiến bộ, đều đang
thực hành,
đọc sách, học tập”.
Cô ấy
cười tươi nói rằng cô đã kiếm được một khoản tiền, lập tức
chuẩn bị xuất ngoại bổ túc kỹ năng máy tính.
Cô nói: “Tương lai phát triển như thế nào, ai biết được đây!”
Cô ấy nói với tôi, vĩnh viễn
đừng để cuộc sống của mình tuần hoàn theo quy luật một cách vô
nghĩa.