Tôi viết bài này với tư cách là một bà
mẹ đơn thân, với tình hình
tài chính khá ổn khi có một
công việc tốt tại một tập đoàn nước ngoài. Vì vậy,
có thể góc nhìn của tôi không bao quát hết mọi khía cạnh của
cuộc sống, nhưng trong phạm vi bài này tôi chỉ muốn đề cập đến
vấn đề muôn hữu "
ly hôn" và cách người
Á Đông chúng ta thường
hay đối mặt với nó.
Vừa rồi
đọc rất nhiều bài báo viết về
tội phạm hoặc những người nói nôm na là không
được đánh giá tích cực trong
xã hội, đều thấy các bài báo đăng rằng "
xuất thân trong một gia đình không
hạnh phúc.
Bố mẹ đã ly dị từ lúc…tuổi". Phải chăng chính vì định
kiến xã hội chúng ta, với ngay cả những công cụ
truyền thông như vậy đã khiến
cho hai chữ "ly dị" trở thành một trong những
nguyên nhân chính dẫn đến việc
con người ta vẫn "cố" có được một cuộc
sống với vỏ bọc là hạnh
phúc vì sự
trưởng thành của
con trẻ. Đã có những thống kê nào để
so sánh rằng những đứa trẻ sống bên cạnh bố mẹ đầy đủ sẽ
tài năng hơn, sẽ hạnh phúc hơn những đứa trẻ không có bố mẹ bên cạnh không? Xin thưa rằng, không bao giờ có thống kê đó bởi lẽ sự trưởng thành và hạnh phúc của một đứa trẻ sẽ bao gồm rất nhiều yếu tố với những xuất phát điểm khác nhau.
Trong phạm vi bài này, tôi muốn bàn đến khía cạnh ly hôn
văn minh.
Vợ chồng ly hôn tức
mối quan hệ của họ sẽ
kết thúc. Nhưng bố và mẹ thì mãi mãi là bố và mẹ. Quan trọng rằng, khi ly hôn, bố và mẹ vẫn
yêu thương con và
chăm sóc con, cho con cuộc sống đầy đủ thì lẽ nghiễm nhiên, tuy không cần bên cạnh con 24/24, đứa trẻ vẫn
cảm nhận được sự quan
tâm từ phía gia đình.
Người Á Đông chúng ta luôn nói về hiện tượng, nhưng không giải quyết tận gốc ngọn cho hiện tượng đó. Ly hôn là một hiện tượng, và nếu là tôi sẽ có vài
lời khuyên cho các nguyên nhân sâu xa như sau:
1. Vợ chồng luôn phải tương đồng
Rõ ràng,
thế giới thay đổi từng giờ, chúng ta quen nhau lúc 5 – 10 năm về trước khi cưới và tới bây giờ, chắc chắn cũng thay đổi theo vòng quay của xã hội, của nền
kinh tế. Vậy nên, nếu 1 người
phát triển, người còn lại cứ giậm chân tại chỗ như 5 – 10 năm trước thì dĩ nhiên sự
bất đồng sẽ rất có thể xảy ra. Và đương nhiên thay đổi cũng nên theo cùng 1 hướng.
Vì vậy, nhiều khi đọc vài câu chuyện và thấy rằng "anh ấy/ cô ấy đã thay đổi, ko còn như xưa". Giọng điệu
hờn ghen,
trách móc. Phải chăng vì người trong cuộc đã "
lười"
vận động theo guồng quay của xã hội để rồi dẫn đến lệch pha?
Quyết định của mấy mươi năm về trước chưa chắc đúng của thời điểm này.
2. Những gì nên tự nhủ với bản thân khi ly hôn
Cả hai người vợ và chồng đều sẽ chịu cảnh
mất mát, nhưng nếu không tìm thấy
niềm vui bên nhau thì tạo
cơ hội cho người đối phương thấy niềm
vui. Bởi lẽ, đi làm 1 công việc không
phù hợp còn có thể nghỉ làm chỗ này, đi làm chỗ khác. Làm gì sai vẫn có thể sửa. Duy, chỉ có hôn nhân – cái quan trọng nhất của
đời người – lại không được sửa, lại nên cùng nhau
chịu đựng vì
con cái. Chúng ta thường nói,
đứng lên từ
vấp ngã và
thất bại, vậy mà cái
tư duy ấy không được người Á Đông chúng ta áp dụng cho hôn nhân. Có
mâu thuẫn quá chăng?
Nếu là người
đàn ông, khi ly hôn, hãy luôn tâm niệm rằng, mình mãi mãi là
ba của con mình. Phải luôn chăm sóc,
định hướng đúng đắn cho con, cùng con
chia sẻ bên cạnh sự hạnh phúc của bản thân. Luôn xem gia đình bên vợ (cũ) là họ hàng để
giúp đỡ khi cần. Đó mới là cách tự nhủ bản thân đúng khi ly hôn.
Nếu là người
phụ nữ, phải chăng nên
yêu bản thân, nên
tự lập. Bởi lẽ một ngày nào đó, cuộc sống không đoán trước được điều gì, chúng ta phải tự chịu
trách nhiệm cuộc sống cho bản thân chúng ta. Vì vậy, tự lập để khi ly hôn
đừng bao giờ gào thét rằng "Anh bỏ tôi, trong khi tôi đã
hy sinh…" Người phụ nữ khi đã tự
chịu trách nhiệm được cho bản thân, thì khi ly hôn, đương nhiên họ cũng sẽ
buồn,
mất mát; nhưng sự thù
ghét,
oán trách sẽ
nhường chỗ cho sự đón nhận những
thử thách trong cuộc sống, sẽ
bao dung để mình tốt hơn và con tốt hơn.
Cuộc sống vốn lẽ
công bằng. Cả chồng và vợ cũng đừng nên quá hy sinh, mà hãy cùng đóng góp, như vậy mới tạo thế cân bằng. Hy sinh khi mình chưa lo được cho bản thân, phải chăng là điều suy nghĩ Á Đông chúng ta nên thay đổi.
3. Dạy gì cho con khi ly hôn
Đây là lý
do chính, là sự
bào chữa chính cho các cặp vẫn còn sống bên nhau dù đã cạn tình, để rồi uổng phí mấy chục năm ngắn ngủi. Dĩ nhiên, sự
hoàn hảo nhất vẫn là bên cạnh
ba mẹ yên ấm. Nhưng cuộc sống nào có
sự hoàn hảo tuyệt đối. Chúng ta có đang đi ngược lại không, khi một mặt
dạy con luôn
cố gắng vượt khó, một mặt lại luôn cho con sự hoàn hảo "
giả tạo".
Thông điệp – Đây là điều quan trọng khi nói với một đứa trẻ khi ly hôn. Hãy
giải thích cho đứa trẻ rằng sự không hợp
tính cách của ba mẹ là điều vẫn có trong muôn vàn cuộc sống. Ba mẹ không bên nhau vì không muốn tranh
cãi nhau dẫn đến việc càng ngày càng
tiêu cực, nhưng ba mẹ vẫn luôn
thương con. Khi nào con cần thì sẽ có ba và/hoặc mẹ. Cuộc sống sau này, con còn gặp rất nhiều sự ly hợp nữa, và điều quan trọng rằng con hãy
học cách đón nhận nó
nhẹ nhàng nhất.
Vượt thử thách – Đứa trẻ cần được biết đây chỉ là thử thách đầu tiên trong cuộc sống, sau này sẽ còn muôn vàn các
thách thức khác. Cái đứa trẻ cần được
dạy dỗ rằng đây là thử thách như bao người, và thậm chí nhiều bạn còn có những
khó khăn khác đáng thương hơn. Đứa trẻ cần vượt qua, ba mẹ tuy không gần con 100% nhưng luôn bên con.
Sống cuộc sống của riêng con – Cần cho đứa trẻ hiểu rằng sau này mỗi người trưởng thành đều sống cuộc sống của mình. Ba mẹ
không thể bên con suốt đời, nhưng ba me luôn định hướng cho con. Đó là điều ba mẹ tuy không chung sống với nhau nhưng vẫn luôn dành cho con
tình yêu thương tròn vẹn.
Sự
chuẩn bị tâm lý – Khi ly hôn, các bậc
cha mẹ nên chuẩn bị tâm lý cho đứa trẻ dần dần, để đứa bé hiểu rõ hơn về lý do, nguyên nhân cũng như sự ảnh hưởng đến bé. Nhẹ nhàng chia sẻ theo
thời gian, từng chút một.
Một lần nữa, tác giả bài viết vẫn là người phụ nữ, vẫn
khóc thầm khi một mình trong đêm khuya trong căn phòng rộng, nhưng tôi vẫn tin rằng sẽ có môt tình yêu mới đang
chờ đợi không làm cho tôi hạnh phúc mà cả con cũng hạnh phúc. Đứa con tôi rồi sẽ có ba và bố, có mẹ và má. Còn nếu không gặp
tình yêu đích thực thì tôi cũng phải mỉm
cười, sẽ có chút
cô đơn đó nhưng đó là cuộc sống, tôi đã
may mắn hơn bao người rồi.
Thay vì
ngồi đó,
than vãn chuyện ly hôn và cho rằng đó là sự thay lòng đổi dạ của bất cứ ai, tại sao chúng ta không nhìn lại căn nguyên của vấn đề? Khi cả hai người đã không thể cùng đạp
xe chung trên một
con đường, thì ngã rẽ là điều tất yếu, quan trọng rằng, khi rẽ
sang hướng khác, mỗi người vẫn phải tự lập được trên chính đôi chân mình.
Tất cả đều là lẽ hiển nhiên của cuộc sống. Không ai được hoàn hảo, và cũng không ai
bất hạnh tất cả… Ly hôn cũng chỉ là một cột mốc trong cuộc sống của người đàn ông, người phụ nữ và những đứa trẻ. Hãy cố gắng gìn giữ theo hướng văn minh, nếu không còn có thể hãy đón nhận nó một cách nhẹ nhàng. Trong câu chuyện này còn đòi hỏi cả định kiến của xã hội và ngòi bút của truyền thông, đừng cho rằng "ly hôn" là gì ghê gớm lắm để tạo ra bất hạnh cho một mầm non…. Quan trọng là cách hành xử như thế nào!